14

147 13 6
                                    


Thời điểm Vương Gia Nhĩ về đến nhà, trên người vẫn còn hơi rượu.

Hai má cậu có chút ửng hồng nhưng cũng không đến mức đi không xong hay la lối khóc lóc om sòm.

Đèn phòng khách vẫn còn sáng, một bóng người mặc đồ ngủ đang ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da mềm mại. Bộ đồ ngủ sọc đen trắng này là do Vương Gia Nhĩ mua cho Đoàn Nghi Ân vào một lần đi tập huấn ở năm làm việc thứ hai.

Vải dệt rất mềm mại, mặc trên người cũng rất thoải mái, rất giống mái tóc của Vương Gia Nhĩ, càng giống tính cách của cậu.

Luôn thỏa hiệp từ đầu đến cuối, không có gai nhọn, càng không biết đâm người, nhưng không có nghĩa là sẽ không đau.

"Em về rồi."

"Ừm."

Cậu cúi đầu đổi dép đi trong nhà, thản nhiên trả lời câu hỏi của Đoàn Nghi Ân

Dưới ánh đèn mờ chỉ thấy bóng người trên sô pha đứng lên, tiếng dép lê cọ trên sàn nhà phát ra tiếng vang nhỏ, tiếng vang ấy càng lúc càng gần về phía Vương Gia Nhĩ

Đôi dép màu nâu của Đoàn Nghi Ân xuất hiện trong tầm mắt của Vương Gia Nhĩ, nhưng Vương Gia Nhĩ không hề có ý định đứng lại đây, lập tức lướt qua anh đi thẳng về phía WC.

"Em uống rượu à?"

Cánh tay Vương Gia Nhĩ bị giữ lại, cậu cau mày, nhưng cũng buộc phải dừng bước.

"Có vấn đề gì không?"

Giọng điệu của cậu rất bình thản, nghe không ra là bất mãn hay là khiêu khích; đôi mắt to đen láy kia vẫn giống hệt như trong quá khứ, chẳng qua giờ đây lại bị một lớp sương mù bao phủ, khiến Đoàn Nghi Ân cảm thấy cực kì xa lạ.

Đây là ánh mắt anh chưa từng nhìn thấy, xa cách và lạnh nhạt, không có một chút tình cảm cùng độ ấm nào, cách Vương Gia Nhĩ nhìn anh giống như đang đánh giá một người hoàn toàn xa lạ.

Có lẽ thấy anh hồi lâu cũng không có phản ứng, Vương Gia Nhĩ thử giãy giụa một chút, ngữ khí cũng trở nên không kiên nhẫn: "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì? Không nói thì có thể thả tôi ra được không? Tôi còn rất nhiều việc phải làm..."

Chưa kịp dứt lời, Vương Gia Nhĩ đã được bao phủ bởi một hơi ấm đã biến mất từ lâu.

Trên người Đoàn Nghi Ân là hỗn hợp của hai mùi hương khác nhau, một là của sữa tắm, một là của mùi nước hoa còn lưu lại trên người.

Hai mùi hương này đối với Vương Gia Nhĩ đều không hề xa lạ, điều xa lạ duy nhất chính là cái ôm này.

"Gia Gia."

Đoàn Nghi Ân ôm chặt lấy Vương Gia Nhĩ, giọng điệu có chút hồi hộp.

"Về chuyện sinh nhật anh thật sự rất xin lỗi. Vụ xã giao đó anh thật sự không thể đẩy ra được... Anh biết em vẫn còn trách anh... Là anh sai là anh không tốt —— nhưng Gia Gia, em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp cho em được không ? Anh có thể làm bất cứ điều gì chỉ cần em chịu tha thứ cho anh...tha thứ cho anh nhé...được không Gia Gia?"

[ DỊCH | MARKSON ] Thực CốtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ