Chỉ có điều, anh không hề biết rằng: sự biết chừng mực của Vương Nhất Bác là mỗi gã đó gẫy từ hai cái xương sườn trở lên, vì cả lũ người đó không ai đứng dậy nổi nên chúng đành phải nằm cả đêm trên nền đất lạnh băng. Mãi đến khi có xe cảnh sát đi tuần qua, phát hiện ra chúng và đưa chúng đi bệnh viện. Sau rốt, gã bị thương nhẹ nhất cũng nằm bẹp mất ba tháng, còn bị thương nặng nhất thì không phải gã bị Vương Nhất Bác đá bay đâu mà là cái gã lùn tịt, môi dày bị cậu đá chơi một phát hồi chót cơ, xem phim chụp X-quang của gã đó thì biết, chậc chậc… cực kỳ hoành tráng luôn. Cho nên mới nói: cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không được nói linh tinh, nếu không cái giá phải trả có thể sẽ rất là đắt đó.
Lại nói về hai nhân vật chính. Khi này, họ đã về đến nhà rồi. Tiêu Chiến bảo Vương Nhất Bác chìa tay ra, người sau tuy không rõ anh định làm gì nhưng vẫn nghe theo.
Tiêu Chiến úp tay cậu xuống để kiểm tra tay anh, Vương Nhất Bác nhướng mày.
Thấy mấy vết bầm và sưng đỏ, Tiêu Chiến chau mày lại. Anh lấy hòm thuốc trong phòng khách ra rồi để cậu ngồi xuống sô pha _ “Vẫn nên bôi thuốc thì hơn.”
Tuy chút xướt da đó chưa nặng đến mức được coi vết thương với Vương Nhất Bác nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn một cách khác thường. Cậu ngồi xuống, còn chủ động chìa tay ra cho anh.
Tiêu Chiến dùng một tay nâng tay cậu lên, tay kia thì bôi thuốc cho cậu thật nhẹ nhàng. Hơi ấm truyền từ lòng bàn tay cậu đến ngón tay anh, hai người lặng im không nói chuyện.
Vương Nhất Bác nhìn chăm chăm vào những động tác đầy chuyên chú của anh, mắt lóe lên một tia sáng khác lạ.
“Tay em to quá.” _ Bôi thuốc xong Tiêu Chiến mới chú ý, anh gần như không nhìn thấy tay mình đặt dưới bàn tay cậu vậy, hóa ra bàn tay của một người đàn ông có thể to lớn đến vậy ư?
“Tay anh nhỏ thật.” _ Phát hiện anh đã thay đổi cách xưng hô với mình, không còn xa cách như trước, lòng Vương Nhất Bác âm thầm nở hoa.
Năm ngón tay của cậu khép lại ôm trọn lấy bàn tay mảnh mai của anh _“Nhìn nè, biến mất rồi.”
Tiêu Chiến xụ mặt, chu chu môi. Cùng là đàn ông nhưng tại sao tay anh lại chẳng chút nam tính nào cả, vai còn nhỏ, trừ chiều cao vượt trội ra thì chẳng được cái gì.
Anh bất mãn nhìn thẳng vào con ngươi đen láy đang tươi cười của Vương Nhất Bác. Bỗng nhiên, anh sửng sốt, những cử chỉ thân mật khiến ký ức về nụ hôn nồng nàn, càn rỡ của hai người trong thang máy bùng lên dữ dội nơi anh, hơi nóng bỗng chạy từ lòng bàn tay đến hai gò má. Anh hơi luống cuống, cuối cùng, anh vờ sửa sang lại hòm thuốc rút tay ra.“Mà này, anh nói thật chứ em đánh nhau cũng hơi bị lợi hại đó nha, sinh viên nào trong trường em cũng nhận chương trình huấn luyện đó ư?” _ Hóa ra lính của tổ quốc đáng tin đến vậy cơ à?
“Không, bộ đội như bọn em nhận chương trình huấn luyện đặc biệt.” _ Vương Nhất Bác dường như không phát hiện sự mất tự nhiên của anh, cậu tiếp lời _ “Nói theo cách thông thường thì bọn em là bộ đội đặc chủng.”
Tiêu Chiến sựng hẳn việc sửa sang lại, anh nhìn cậu với vẻ khó tin, mắt anh mở tròn xoe.
“Bộ đội đặc chủng? Em là bộ đội đặc chủng?” _ Họ không phải là những chiến binh thần bí trong truyền thuyết sao? Anh vẫn luôn thần tượng hóa bộ đội đặc chủng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full] Tình Yêu Không Có Lỗi _ [BJYX]
RandomThế giới này bao la rộng lớn biết bao, giống như một cỗ máy khổng lồ với vô vàn những chiếc bánh răng mà chúng ta là một trong số đó. Ngày qua ngày, mỗi người cứ thế làm việc, bánh răng cứ thế quay đều... Những chiếc bánh răng ngỡ sẽ không bao giờ g...