Vương Nhất Bác lao xuống lầu 1, trán đầm đìa mồ hôi, nhìn chung quanh nhưng chẳng thấy bóng anh.
Tiêu Chiến đã chạy đến ga tàu điện ngầm gần đó rồi. Anh còn khoảng hơn mười tệ tiền lẻ trong túi, anh mua một vé, rồi như người mất hồn hòa vào đám đông đi qua cổng soát vé. Ngắm những đoàn tàu réo còi vút qua, anh vô thức lên một chuyến tàu. Ga này không đông lắm, khi anh lên vừa hay có người đi xuống, thế là có một chỗ ngồi.
Cửa tàu từ từ đóng kín, còi tàu réo vang, đoàn tàu lao về phía trước, mới đầu thì chậm, sau đó mới nhanh dần. Tàu như một dải sáng trong lòng đất tối tăm, đẹp một vẻ đẹp khác lạ. Dần dần, tàu lại giảm tốc độ, chậm dần rồi dừng trước mặt đám đông đang đợi tàu ở một ga khác. Tàu chở hết lượt khách này đến lượt khách khác, những hành khách vì kiếm sống mà bôn ba.
Mà dường như tất cả những điều đó... chẳng liên quan gì đến anh hết. Anh ngồi như chết lặng trên chiếc ghế tàu, mặt cúi gằm, hai tay đặt lên đùi, nhìn chăm chăm sàn tàu đầy rác, hai mắt vô thần. Tàu lăn bánh rồi lại dừng rồi lại lăn bánh, nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích. Anh không quan tâm đến việc mình đang dừng ở ga nào, cũng không quan tâm đến việc mình sẽ đi về đâu. Anh chỉ ngồi ngây ra đó, ngơ ngơ ngác ngác.
Thật lâu, thật lâu sau, anh mới thở dài, cúi đầu vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Bờ vai anh rung rung, giống như đang khóc mà cũng giống như đang cười.
Những hành khách quanh đó liếc hành vi kỳ quặc của anh một cái rồi thôi. Trong thành phố lớn này, vấn đề phát sinh nhiều lắm, ai biết nguyên do của anh là gì chứ? Họ lo cho mình còn chả xong, hơi đâu mà lo cho người khác.
Hết ga nọ lại đến ga kia, tàu điện ngầm chạy vòng tròn nên không có ga cuối. Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng Tiêu Chiến cũng ngẩng lên. Dưới ánh mắt khác thường của những hành khách khác, anh đứng dậy. Khi tàu dừng, anh xuống tàu. Khi này, tuy sắc mặt vẫn nhợt nhạt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng anh không thẫn thờ như khi vừa lên tàu nữa.
Anh từ từ bước lên cầu thang, chợt nghe thấy có người gọi từ phía sau _ " Cậu Tiêu Chiến."
Theo bản năng, anh quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc comple, thắt cravát, rất ra dáng nhân viên công sở. Anh ta vội vã đi đến trước mặt anh _ "Phu nhân của chúng tôi cho mời cậu." _ Anh ta được lệnh đi theo Tiêu Chiến, phu nhân ra lệnh anh mà xuống khỏi tàu điện ngầm thì đưa đến chỗ bà luôn. Anh ta không ngờ anh lại ngồi tàu lâu đến vậy, ngồi ngây người như đã đánh rơi hồn phách ở chốn nào.
Không cần phải hỏi cũng biết là ai, Tiêu Chiến lạnh lùng quay đi _ "Tôi không có nhã hứng."
" Cậu Tiêu." _ Người đàn ông đứng chắn trước mặt anh _ "Coi như cậu giúp tôi vậy, nếu không đưa được cậu đến đó, tôi sẽ rất khó xử."
Tiêu Chiến cắn môi dưới, thấy anh ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thì không khỏi siết chặt nắm tay _ "Anh dẫn đường đi."
Nơi họ gặp nhau là một quán trà u tĩnh, Vương phu nhân phất tay ra hiệu cho cô gái pha trà đi xuống rồi quay sang chàng trai trẻ vừa bước vào lô riêng này, bà cười _ "Không ngờ câụ bé năm nào đã trưởng thành, tôi đã không nhận ra đó."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full] Tình Yêu Không Có Lỗi _ [BJYX]
De TodoThế giới này bao la rộng lớn biết bao, giống như một cỗ máy khổng lồ với vô vàn những chiếc bánh răng mà chúng ta là một trong số đó. Ngày qua ngày, mỗi người cứ thế làm việc, bánh răng cứ thế quay đều... Những chiếc bánh răng ngỡ sẽ không bao giờ g...