Thanh kiếm của Trịnh Tại Hiền vừa mới chém xuống đã khiến mặt đất rung chuyển, toàn bộ phiến quân của ác quỷ và thiên thần đều ngã rạp xuống. Những con ngựa chiến màu đen cánh bạc chao lượn trên bầu trời hạ xuống phía trước hắn, hạ mình cúi đầu trước quyền uy mãnh liệt của ông chủ.
Trịnh Tại Hiền vuốt nhẹ thanh kiếm, máu tươi vừa nhuộm lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là ánh hào quang chói mắt. Lý Thái Dung không biết từ lúc nào đã đứng dậy, nhắm thẳng ngọn giáo vào ngực Trịnh Tại Hiền, nhưng chưa đến nơi đã bị hắn đánh bật ra xa, ngay tức khắc anh phun một ngụm máu đỏ ròng từ miệng.
Trịnh Tại Hiền giật ngược tóc Lý Thái Dung, tiếp tục đá thẳng vào mặt anh một lần nữa. Cả khuôn mặt anh cắt không còn giọt máu, trắng bệch như vừa mới trải qua bạo bệch, duy chỉ có vết thâm tím là quá lộ rõ. Trịnh Tại Hiền cúi người xuống, ghé sát bên tai anh gằn từng chữ một:
"Hắn sẽ không bao giờ trở lại đâu."
Lý Thái Dung trừng mắt, sức lực không biết từ đâu ra dồn toàn bộ vào nắm đấm, nhắm thẳng bụng Trịnh Tại Hiền. Đối phương không những không nao núng, thậm chí như đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, sau khi chặn được cú thụi kia còn ném cả người Lý Thái Dung bay xa cả chục mét.
Đồng loạt sau đó cũng là Lý Vĩnh Khâm và Hoàng Nhân Tuấn xông tới giúp đỡ nhưng đều thất bại, đến cả đại đế vương ác quỷ cũng không thể địch được thì bọn họ xông tới chỉ để câu được chút ít ỏi thời gian.
Phác Chí Thành không thể di chuyển, đôi mắt chỉ có thể ngơ ngác nhìn đồng đội ngã xuống. Lý Thái Dung cùng với Lý Đế Nỗ chính là hai người mạnh nhất mà cậu từng biết, dường như sức mạnh của bọn họ chưa từng có kẻ nào có gan địch lại.
Nhưng giờ một người hấp hối, một người không thể gượng dậy, bọn họ đều đã đạt đến tận cùng của cả sức mạnh lẫn tinh thần.
"Anh Tại Dân, tỉnh lại đi.."
La Tại Dân bây giờ không khác gì người mất hồn, hoàn toàn mất đi sức lực chiến đấu, nếu không nhờ Lý Vĩnh Khâm lúc nãy đã nhanh chóng yểm bùa bảo vệ lên người thì có lẽ cậu đã sớm đi theo Lý Đế Nỗ. Mặc cho Phác Chí Thành có lớn tiếng gọi như thế nào, La Tại Dân cũng không phản ứng, chỉ biết ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của người yêu, thì thầm những chữ chẳng hề rõ nghĩa.
Phác Chí Thành cắn răng, vừa phải bò tới chỗ La Tại Dân, vừa phải dùng bùa chú đánh bay lũ thiên thần lẫn ác quỷ đang tấn công mình. Bây giờ trắng đen lẫn lộn, cũng chẳng biết liệu đồng loại có phải đang muốn giúp mình hay không, trước mắt chỉ có thể bảo đảm an toàn cá nhân đang có sẵn.
Cậu lay người La Tại Dân, miệng liên tục lớn tiếng gọi tên đối phương, nhưng La Tại Dân bây giờ vô tri vô giác không khác gì đồ vật, trong đáy mắt chỉ mỗi bóng dáng Lý Đế Nỗ một thân toàn là máu và cát bụi.
Phác Chí Thành nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy Lý Vĩnh Khâm cùng Hoàng Nhân Tuấn sắp sửa không thể chống chọi thêm được nữa, không chậm trễ ngay lập tức dùng lực đẩy Lý Đế Nỗ ra khỏi người La Tại Dân. Đến lúc này, La Tại Dân mới phản ứng lại, tựa như đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi, vẻ mặt bàng hoàng, miệng liên tục hét: