Hiếm hoi ánh nắng sớm không khiến Lý Thái Dung tức giận.
Đôi mắt anh có chút khó khăn thích ứng với việc đã lâu không hoạt động, nhưng Lý Thái Dung vẫn chẳng màng, mặc cho bản thân mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ vô cùng dài, anh vẫn cố gắng chạy ra bên ngoài khỏi căn phòng ngủ này cho bằng được.
Không có gia nhân cũng không có đồ đạc sang trọng, căn phòng khách chỉ vọn vẹn một chiếc ghế sofa cùng với tivi cũ kĩ và những vật liệu cơ bản khác. Tường gỗ màu nâu ấm áp, nắng chiếu vào càng khiến mọi thứ xung quanh thêm phần ấm cúng trong ngày đông lạnh lẽo.
"Anh Thái Dung!"
Cảm nhận từ sau lưng bị một cú thụi mạnh làm Lý Thái Dung đau đớn chết đi được nhưng vẫn bình tĩnh nhìn túi nilon đã bị rơi rớt và hoa quả bên trong dần chui ra lăn lóc trên sàn. Một trái măng cụt lăn tới bên chân anh, Lý Thái Dung cúi xuống nhặt lên, có chút dở khóc dở cười:
"Bao lâu rồi cũng không bỏ được thứ này sao?"
Phác Chí Thành chẳng còn tâm trí chơi đùa, cậu ta khóc lên đỏ cả mắt, sau đó chợt nghĩ ra cái gì mà gọi điện cho một đống người. Chưa đầy ba phút sau, Hoàng Nhân Tuấn và Lý Vĩnh Khâm đã cùng nhau xuất hiện, cùng nhau hét lên:
"Tỉnh rồi!!"
Sau đó diễn ra một màn ngược luyến vô cùng cảm động, Lý Vĩnh Khâm tuy chỉ mới tiếp xúc lần đầu với Lý Thái Dung năm đó nhưng dẫu sao cũng đã chiến đấu cùng nhau thì đều được gọi là đồng đội. Hoàng Nhân Tuấn không những là cấp dưới, mà còn là thành viên của bộ ba cấp dưới trung thành với Chúa Tể thời trước, thấy đối phương cuối cùng cũng đã tỉnh dậy làm cậu xúc động không thôi.
Lý Thái Dung hít một hơi: "La Tại Dân đâu rồi?"
Cả ba kẻ vốn đang ríu rít nói chuyện nay đột nhiên im bặt, sau một hồi trao đổi ánh mắt, rốt cuộc Phác Chí Thành liền lên tiếng: "Anh ấy biến mất kể từ ngày hôm ấy đã hơn hai năm rồi."
Lý Thái Dung chỉ ồ một cái, anh ngồi lên ghế sofa, bình tĩnh đáp: "Kể tiếp đi."
"Ngày hôm đó bọn em vừa mới trốn đi không lâu thì anh ấy cũng trở về, trên vai đang quàng lấy tay anh cả người nhuốm đầy máu và cánh thì không còn."
Hoàng Nhân Tuấn khô khốc kể lại, cứ nhớ tới chuyện năm đó đều làm cậu không thở được, bòn rút hết bao nhiêu sức lực của cậu.
Lý Vĩnh Khâm ra hiệu cho hai người nhỏ tuổi rằng cứ để anh lo, anh nhìn Lý Thái Dung, không nhanh không chậm kể lại:
"Chúng ta trốn ở tầng hầm suốt ba ngày, điều bất ngờ là không có một vết truy đuổi của kẻ thù nhưng vẫn phải ưu tiên an toàn lên đầu tiên. Khoảng một tuần sau tôi cải trang đi thám thính, phát hiện cả hai thế giới hỗn loạn vì nguyên nhân đều mất kẻ trị vì."
Ánh mắt Lý Thái Dung khẽ đảo, nói: "Rồi sao nữa?"
"Trịnh Tại Hiền biến mất không dấu vết, La Tại Dân cùng Lý Đế Nỗ cũng không thấy đâu. Thiên Đàng và Địa Ngục đều phải đưa một người mới lên nắm quyền, chẳng qua chưa được bao lâu thì Ados thức dậy và phá hủy hết mọi thứ."