31.Triệu, thật ra cái gì người cũng biết đúng không?

1K 56 2
                                    

 
Vết thương bỏng rát dần dần đã trở nên ổn hơn, khi bác sĩ tại bệnh viện Kỳ Duyên đưa nàng đến làm hết chức trách của mình. Kể từ lúc lớp băng gạc đó cố định lại vết thương, Kỳ Duyên luôn ở bên cạnh nàng nhưng chưa từng khai khẩu.
" Con không có gì muốn nói với ta sao? "
Đã 6 năm trôi qua, năm cân muối nhỏ ngày nào như một tiểu pet pet, suốt ngày quấn lấy nàng dường như cũng đã trở thành quá khứ. Đôi mắt nhỏ bé khi trước chỉ chứa đựng hồn nhiên, bây giờ nhìn qua cũng chỉ toàn là thâm sâu khó đoán.
" Xin lỗi, là con làm người bị thương, không ảnh hưởng đến vai diễn hiện tại của người chứ? "
Vết thương vừa rồi sợ rằng phải mất nhiều ngày để lành lại, dạo gần đây Minh Triệu nàng lại tham gia rất nhiều dự án phim. Xuất hiện với một tấm băng gạc như vậy, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến công việc của nàng.
" Chỉ muốn nói chuyện này với ta? "
Một nụ cười có phần chua xót nhìn thấy một bên tay của mình, vết thương này có là gì so với sự lạnh nhạt từ đứa trẻ mà nàng yêu thương nhất.
" Sau này Triệu không cần vì con phí phạm thời gian của mình, dù sao sinh nhật đối với con mà nói chỉ là một ngày không ra gì "
Ngày hôm nay nó về nhà theo lịch nghỉ của trường, mẹ Thanh Vân xem ra đã thông báo cho Minh Triệu biết. Còn cố tình tránh mặt cho bọn họ làm lành với nhau, nhưng mọi việc chỉ khiến cục diện đi vào trạng thái tệ hơn. Thái độ của đứa trẻ bước qua tuổi 12 đó, trước sau vẫn vô cùng lãnh đạm.
" Là ta lo chuyện bao đồng rồi..."
Trên hành lang bệnh viện vô số những âm thanh hỗn tạp, nhưng nó vẫn nghe được tiếng thở dài của nàng. Ngay sau đó liền không nán lại, từng bước chậm rãi mang theo túi xách của mình rời khỏi. Một chút cũng không muốn Kỳ Duyên nhìn thấy gương mặt của mình hiện tại, chỉ sợ rằng bản thân kìm chế không được sẽ làm cho đôi mắt thuộc về mình ửng đỏ.
" Con đưa người về..."
" Không cần đâu "
Chỉ một câu nói nó cũng không đuổi theo nàng nữa, nếu như đã cố tỏ ra vô tình xa cách thì cứ như vậy mà làm. Con có thể làm gì khi bản thân con cũng chỉ là một đứa trẻ, đã qua quá độ tuổi không lo không nghĩ chỉ biết bám lấy người, nhưng lại chưa đến độ tuổi có thể đường đường chính chính ở bên người.
Có đôi khi con cảm thấy bản thân mình rất vô dụng, tại sao con lại không thể bốc đồng như trước. Càng lớn lên con lại biết con cũng có lúc sợ hãi, con sợ Triệu không chấp nhận đứa trẻ luôn bám lấy mình, chấp niệm một loại tình cảm trái với luân thường đạo lý.
----------
Suốt cả một ngày hôm đó Kỳ Duyên không trở về nhà, địa điểm nó tìm đến không nơi nào khác ngoài võ đường của Lệ sư phụ. Bao cát nhỏ bé ngày nào cũng đã thay vào kích thước khác, nắm đấm của 6 năm sau cũng đã thay đổi hoàn toàn.
" Ngươi không vui liền tìm đến chỗ ta trút giận, ai lại chọc ghẹo ngươi rồi "
Lệ Hằng vẫn là một thân y phục của võ đường, vừa mới nghe nói Kỳ Duyên ghé qua đã bỏ luôn giấc ngủ trưa. Đứa trẻ này dù sao cũng là một tay mình rèn luyện, tiểu đồ đệ kia có bao nhiêu tâm tư đều không giấu được người làm sư phụ này.
" Đời này người có thể chi phối con, còn ai khác ngoài Triệu của người " - mồ hôi từ hai bên thái dương rịn ra thành từng giọt, cảm giác phải phong bế tất cả cảm xúc của mình vẫn là cực hạn làm người ta chán ghét.
" Nhìn bộ dạng của ngươi, xem ra sắp chịu đựng hết nổi rồi "
Tiểu đồ đệ ngươi muốn đợi đến khi ngươi 18 tuổi, mới đem tất cả nói hết ra sao? Phải, bởi vì ngươi cho rằng khi đó ngươi đủ sức chống chọi lại thế giới bên ngoài. Nhưng Minh Triệu liệu có chờ được đến đó hay không? Ngay cả khi ngươi đối với người ta thế nào, bản thân nàng ấy vẫn không hề biết được.
" Chết tiệt, con thật sự muốn nói ra hết một lần. Cứ đến đâu thì đến..."
Rất nhiều lần nó tự đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc nó có nên để nàng biết nó đối với nàng tồn tại thứ tình cảm đó hay không? Được rồi Kỳ Duyên, nếu ngươi xác định không thể từ bỏ nàng. Vậy nói trước hay sau có gì quan trọng, nếu Triệu chấp nhận ngươi thì sẽ chấp nhận, không chấp nhận thì chỉ trách bản thân ngươi tự mình đa tình mà thôi.
" Có chí khí, chỉ là nếu bị người ta cự tuyệt cứ gọi ta đến đưa ngươi về. Đừng làm chuyện dại dột... "
-----------
" Triệu, tối đến ra ngoài mua sắm ít phụ kiện được chứ? " 
Thanh Hằng mấy hôm nay sắp xếp cho nàng ba ngày, chủ yếu để Minh Triệu nghỉ ngơi trước một chuỗi sự kiện trong tháng này. Lại không hề hay biết cái gọi là nghỉ ngơi, lại khiến tâm trạng của nàng lại tệ hơn bao giờ hết.
" Chị chọn giúp em là được rồi, hôm nay em chỉ muốn ở nhà thôi " - chất giọng ôn nhu như nước trong bình không còn nghe rõ, có lẽ vết bỏng đó ít nhiều khiến cho một cơn sốt nhẹ ghé thăm nàng.
" Em không được khoẻ sao? " - sáng nay gọi điện cho nàng chỉ báo máy bận, tối đến vì sao nghe qua chất giọng lại giống như không được tốt thế này.
" Không đâu, là do em lười biếng ngủ một giấc dài. Vừa thức dậy nên nói chuyện có chút khó nghe..."
Ngủ? Phải, kể từ lúc nàng từ bệnh viện về đến bây giờ, hầu như đều vùi trong chăn chưa từng bước ra ngoài. Nếu như nói một giấc ngủ kéo đến vẫn không đúng lắm, là sốt đến mê man kéo dài vẫn chính xác hơn.
" Vậy để chị chọn giúp em cũng được, không khoẻ liền báo chị nhé "
" Ân "
Cuộc gọi rất nhanh kết thúc, chẳng qua Minh Triệu không muốn để Nguyễn Tỷ nhận ra bản thân mình thật sự không ổn. Dạ dày của nàng biểu tình rồi, cả buổi sáng hôm nay chỉ chú tâm nấu cho Kỳ Duyên một bữa tiệc, còn nghĩ đến sẽ cùng nó ngồi lại với nhau dùng một bữa ngon miệng. Đến cuối cùng lại thành như vậy...
Từ lúc ở bệnh viện về, thứ duy nhất được đưa vào người của nàng chính là thuốc giảm đau. Chỉ có như vậy vết bỏng đó mới dịu đi phần nào, nhưng hệ lụy bây giờ lại làm dạ dày đáng thương phải chịu những cơn co thắt không ngừng.
Bỏ đi, dù sao không muốn ăn cũng không thể tự ngược đãi bản thân. Minh Triệu từ lâu đã không phải chỉ sống vì mình nữa, tất cả những gì liên quan đến nàng đều ảnh hưởng đến người khác. Nếu như để bản thân sinh bệnh, lại khiến Nguyễn Tỷ đứng ra lo liệu cho mình, khán giả của nàng, những người hâm mộ đều không tránh khỏi lo lắng bất an.
Một nồi cháo tùy tiện được bắt lên, lâu rồi cũng không tự mình nấu cho mình ăn. Chỉ toàn là những bữa cơm qua loa tại phim trường, hoặc dã những bữa tiệc bên ngoài cùng Nguyễn Tỷ dùng cơm với đối tác. Xém một chút còn quên mất thứ mùi vị bản thân tự nấu ra...
" Là ai? " - tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, khiến cho Minh Triệu có chút đề phòng.
" Triệu, là con "
Nhận ra được chất giọng quen thuộc của Kỳ Duyên, cuối cùng cánh cửa đó cũng chậm rãi mở ra. Vừa rồi lúc Nguyễn Tỷ gọi điện cho nàng, bầu trời chỉ đơn giản lất phất vài cơn mưa phùn. Nhưng khi Kỳ Duyên đứng trước nhà của nàng, quần áo đã bị phủ lấy hơi nước đọng lại, nhễu thành từng giọt rơi rớt trên sàn nhà lạnh lẽo.
Đối với Minh Triệu, có vẻ như nàng cho rằng Kỳ Duyên từ một nơi nào đó có mưa lớn hơn đến đây. Lại không biết đứa trẻ đó đã đứng trước nhà nàng rất lâu, mới có thể can đảm đem một hồi chuông bấm lấy.
" Kỳ Duyên, mau vào bên trong, con ướt hết rồi "
Nếu hỏi nàng có giận dỗi đứa trẻ có tính nết kỳ lạ này hay không? Nàng sẽ gật đầu, nhưng chung quy lại vẫn là không nỡ nhìn thấy tiểu hài tử nàng yêu thương nhất chịu ủy khuất.
Năm 12 tuổi, lần đầu tiên nó khoác trên người bộ quần áo của Minh Triệu. Vóc dáng của hiện tại đã cao lớn hơn rất nhiều so với đám người củaTử Tân, có lẽ bởi vì Thanh Vân và Gia Kỳ đều có chiều cao vượt trội, hoặc cũng có thể giải thích bởi vì Kỳ Duyên là một người theo võ đường từ nhỏ. 
" Kỳ Duyên rốt cuộc cũng đã lớn như vậy? "
Đứa trẻ này chỉ mới 12 tuổi, đã cao đến như vậy rồi. Xem ra vài năm nữa sẽ bỏ xa nàng thôi, không còn bộ dạng như một tiểu pet pet thích bám vào chân nàng như trước đây nữa.
" Triệu, người không khoẻ sao? "
Kể từ lúc bước vào nhà cho đến nay, nó đã nhìn ra được bộ dạng yếu ớt của nàng khi di chuyển. Giọng nói vừa rồi rõ ràng khàn đặc, sắc mặt vô cùng tái nhợt đủ để nó khẳng định được trạng thái bây giờ của nàng vô cùng tệ.
" Chẳng qua có hơi mệt một chút, không có gì đáng ngại " - sao vậy? Con cũng biết lo cho ta rồi sao?
" Là mùi gì? "
Truyền vào không khí rõ ràng có một thứ hương vị đậm đặc, lại pha lẫn chút cháy khét. Kỳ Duyên ngay tức khắc lao nhanh vào phòng bếp, quả đúng như nó dự đoán. Thói quen không tắt bếp này của Triệu nàng, đã 6 năm rồi vẫn không bỏ được.
" Triệu, người thật sự không thể khiến người ta an tâm sao? "
Phải rồi, là nét mặt này, là giọng điệu này. Con như vậy mới thật sự là Kỳ Duyên, cứ luôn thích giáo huấn ta. Tuy rằng những lúc con tức giận, trông cũng thật đáng sợ đấy. Nhưng so với lãnh đạm vô tình, vẫn có phần tốt hơn.
Tô cháo nghi ngút khói rốt cuộc cũng được bắt lên, Minh Triệu nói nàng chỉ bị thương tay trái, vẫn có thể sử dụng tay thuận để ăn. Nhưng Kỳ Duyên vẫn một mực đem từng muỗng đút cho nàng, tô cháo đó rất nhanh đã có thể bị ép ăn đến hết.
" Kỳ Duyên, rốt cuộc ta đã đắt tội gì với con? "
Hôm nay đứa trẻ này nói muốn lưu lại nhà của nàng, không hiểu sao Minh Triệu không có chút do dự đã đồng ý. Bên ngoài trời trở gió, bất quá cũng chỉ có thể lưu lại sofa cùng nhau nói chuyện.
" Người hỏi như vậy là có ý gì? "
Lâu lắm rồi nó mới có thể ngồi gần nàng đến như vậy, sợ rằng có thể chỉ qua đêm nay thôi, ngay cả việc cùng nàng ngồi cùng một chỗ cũng trở nên thật khó khăn.
" Tại sao lúc lại đối xử rất tốt với ta, lúc lại làm như vô cùng xa lạ? "
Có đôi khi Minh Triệu rốt cuộc không hiểu được, bản thân vì sao lại dễ dàng bị một đứa trẻ lay động đến như vậy. Kể từ lúc nào trong cuộc sống của nàng, rốt cuộc phải vì suy nghĩ của người khác khiến mình không sao vui vẻ.
Lúc đầu là Kỳ Duyên tự mình ngồi cách xa nàng, nhưng không biết từ bao giờ đã đem cả cơ thể Minh Triệu ôm lấy từ phía sau. Là vừa rồi trận mưa đó làm con đột nhiên trở lạnh, hay rốt cuộc tiểu hài tử như con lại muốn trêu chọc ta?
" Triệu, người cái gì cũng biết đúng không? "
Rất gần thôi, con đang ở phía sau người. Nhưng vì sao con lại cảm thấy bất an thế này? Quyết định ngày hôm nay của con rốt cuộc là đúng hay sai? Kỳ Duyên không biết, con chỉ muốn ôm lấy người như vậy, không phải chỉ hôm nay... là cả một đời.
" Con cho rằng ta biết cái gì? Ta chính bởi vì cái gì cũng không biết, nên cho dù có là một tiểu hài tử, cũng có thể tùy ý điều khiển vui buồn của ta "
Tách trà đã nguội mất từ lúc nào trên mặt bàn vỡ vụn, khi Minh Triệu không còn kiểm soát được hành động của mình đem nó ném đi. Vòng tay từ phía sau càng cố gắng đem nàng nhốt lại, Triệu...thật ra chuyện gì người cũng biết. Chẳng qua không dám đối mặt mà thôi :
" Triệu, con yêu người...từ rất lâu rồi "

[Triệu Duyên] Dì Ơi, Đợi Con Lớn Được Không? FullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ