" Kỳ Duyên? "
Kể từ cơn mưa như một trận đại hồng thủy vào 8 năm trước, Minh Triệu cũng chưa từng gặp lại tiểu hài tử hoang đường này. Không, đứng trước mặt nàng giờ đây hoàn toàn đã khác. Một Nguyễn Cao Kỳ Duyên ở độ tuổi 20, đã ở trong bộ dạng của một nữ tử ngoan cường.
Ngoại trừ ánh mắt cùng nụ cười giống như năm nào càn rỡ, nội tâm hiện tại cũng không phải một hai ngày liền có thể hình thành. Trong một khắc Minh Triệu nhìn ra được, danh xưng quen thuộc đã chẳng còn trong cách gọi của một người.
" Triệu, chị không được khoẻ sao? "
Nguyễn Cao Kỳ Duyên nhìn thấy mồ hôi rịn ra từ hai bên thái dương của nàng, có một chút đau lòng muốn đến gần hơn kiểm tra. Nhưng rất nhanh lại bị Minh Triệu khước từ, lùi lại một bước không để cho Kỳ Duyên chạm vào mình.
" Không phải chị ghét em như vậy đấy chứ? Triệu? "
Chẳng qua lúc đến buổi casting này, Minh Triệu thật sự có chút không được khoẻ. Dạo gần đây nàng cứ hay như vậy, thuốc uống vào hầu hết đều đã mất đi phần nào tác dụng. Vừa rồi còn dự định gọi Ngọc Hân đến đưa nàng về, tiện thể trên đường tìm đến bác sĩ tư mấy năm nay vẫn luôn thay nàng điều trị.
Không nghĩ như vậy lại gặp được Kỳ Duyên, còn một phen bị đứa trẻ này làm cho đầu óc có một chút thích ứng không kịp. Một câu cũng Triệu, hai câu cũng Triệu. Rõ ràng muốn nói cho nàng biết, đối với Kỳ Duyên của hiện tại, thì Triệu gì đó cũng đã không còn khái niệm. Vậy cũng không cần thiết tỏ ra quan tâm, nếu như đó chỉ là hình thức xã giao bên ngoài.
" Xin lỗi, Nguyễn Tiểu Thư nhưng tôi có chút việc cần giải quyết "
Khá lắm, Triệu. Không uổng công Tam Kim liên tục gọi tên nàng, vừa rồi rõ ràng bị người ta làm cho đau lòng mới trở nên thất thần trong phút chốc. Lại rất nhanh lấy lại phong độ, một cước quay lại cố tình trả đũa con. Nguyễn Tiểu Thư? Người rốt cuộc học được ai sự xấu tính này, muốn ăn miếng trả miếng.
" Nếu như em khiến chị khó chịu thì xin lỗi trước nhé, dù sao thời gian tới còn phải gặp nhau dài "
Trước khi Minh Triệu quay người bỏ đi, đại ác bá Kỳ Duyên đã kịp ở bên tai nàng thì thầm to nhỏ. Trong suốt bao nhiêu năm qua, Ngọc Hân cũng chưa từng nhìn thấy nữ chủ tức giận đến vậy nha. Buổi casting diễn ra không thuận lợi?
" Triệu Tỷ, chị ổn không vậy? "
Nhìn sắc mặt của nàng, rõ ràng có bốn phần tức giận, nhưng đến sáu phần là có chuyện không vui. Kể từ lúc bước vào xe cho đến bây giờ, liên tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lắm lúc lại thở dài thành tiếng.
" Ngọc Hân, đưa chị về căn hộ "
Minh Triệu một câu căn dặn tiểu trợ lý, liền ở ghế sau mệt mỏi thiếp đi. Ngọc Hân cũng không như vậy quấy rầy nàng, những lúc Triệu Tỷ có chuyện không vui đều chỉ muốn ở một mình. Xem ra bữa cơm hẹn trước với Thanh Hằng, phải thay nàng hủy hẹn.
Cuối cùng xe cũng dừng lại trước khu chung cư cao cấp, Ngọc Hân đưa nàng lên đến căn hộ liền quay trở về. Hôm nay Minh Triệu không đến chỗ bác sĩ tư, Ngọc Hân thay nàng đến đó lấy một ít thuốc. Đồng thời gọi đến nói cho Nguyễn Tỷ khỏi chờ, bữa cơm trưa chị ấy mời nàng xem như không thể đến.
-----------
" Có bao nhiêu món ngon đem hết ra đây đi "
Nữ tử cả người tràn đầy năng lượng vừa bước vào nhà hàng của Lệ Hằng, tâm trạng vui vẻ gọi nhân viên đến một lượt kêu qua nhiều món. Nhưng chất giọng này lại rất nhanh thu hút được chủ nhà hàng, chỉ đem duy nhất đĩa mì đặt trước mặt cô với một lực đạo không hề nhẹ nhàng.
" Sư phụ người buôn bán kiểu gì? Thái độ đối với khách hàng vậy hay sao? " - Nguyễn Cao Kỳ Duyên bất mãn chỉ dùng nửa mắt nhìn Lệ Hằng, còn đem đĩa mì ngắm tới ngắm lui ngoài mì ra cũng chỉ vài cọng rau làm kiểu.
" Đừng có nhìn mặt bà con, ta không có loại đệ tử như ngươi "
Năm đó đã nói với ngươi như thế nào? Nếu như bị Minh Triệu từ chối chỉ cần một cú điện thoại, ta liền đến đó đem tiểu thất bại ngươi an toàn trở về. Nhưng ngươi lúc đến nhà tìm ta, lại chính là bộ dạng chỉ còn nửa cái mạng khóc đến độ mất hết cả tôn nghiêm.
Nhưng thôi, còn khóc được là còn bình thường. Ai lại ngờ sau khi khóc lóc một trận, ngươi kể từ đó về sau liền biến thành cái dạng trầm cảm. Suốt ngày lầm lầm lì lì, ta lại sợ ngươi nghĩ không thông lại đi đến con đường tự vẫn.
Một hôm nọ ta đề nghị với Thanh Vân để ngươi đi du học, hoàn cảnh mới con người mới sẽ giúp ngươi ổn định tinh thần. Dĩ nhiên mẹ Thanh Vân của ngươi không biết chuyện đó, việc tiểu gia hoả ngươi đem lòng yêu thương Minh Triệu. Nếu không người cần đi ổn định tinh thần, cũng không đợi đến lượt ngươi mà phải là Trần Thanh Vân.
Năm đầu tiên khí thế của ngươi cũng thật tốt, nói rằng Minh Triệu là cái gì mới được chứ? Ngươi mới không thèm nhớ đến nàng nữa, món ngon vật lạ đầy ra đó, còn sợ không tìm được loại hợp khẩu vị sao?
Có điều chưa qua đến năm thứ hai, ngươi lại bắt đầu đâu lại vào đấy. Cũng không biết nên nói ngươi đáng thương, hay nên mắng ngươi cố chấp. Ngươi sưu tầm báo chí tranh ảnh còn chưa đủ, còn dựa vào mối quan hệ sư đồ của ta với ngươi làm công cụ. Xem ta như tình báo bất đắc dĩ, đem những chuyện ta khai thác được của Minh Triệu trong mấy năm qua, lần lượt nói hết cho ngươi.
Trong suốt 8 năm qua, ngược lại không cho phép ta cung cấp gì về ngươi cho Minh Triệu biết. Chỉ tội nghiệp Minh Triệu đáng thương, chỉ có thể hỏi tình hình của ngươi từ chỗ Thanh Vân. Nhưng mẹ của ngươi bất quá cũng không rành ngươi như ta, ở chỗ Thanh Vân có thể hỏi được gì chứ?
" Sư phụ, tiểu đồ đệ về nước liền đến thăm người. Ba mẹ còn chưa gặp được con..." - từ nhỏ đến lớn, thành tựu lớn nhất Kỳ Duyên cảm thấy tự hào. Chính là có hảo sư phụ như Lệ Hằng, nếu không mấy năm qua cũng không suông sẻ như vậy.
" Còn không phải ngươi gặp được Minh Triệu rồi, mới nhảy chân sáo đến đây tìm ta? " - đừng có tưởng người làm sư phụ ta không biết, buổi casting này sở dĩ có tên của ngươi cũng không phải ngẫu nhiên.
Đã nói thì phải nói cho tường tận, Nguyễn Cao Kỳ Duyên làm du học sinh được 8 năm. Vừa học văn hoá vừa học trong trường nghệ thuật, nào là nói con đường duy nhất tiếp cận Minh Triệu, đó chính là phải làm một diễn viên. Vai diễn Ngụy Anh Lạc vốn dĩ của người khác, nhưng tiểu hoa đán kia đột ngột bỏ vai. Lệ Hằng đem loại chuyện này nói với Kỳ Duyên, tiểu gia hoả họ Nguyễn liền phải một lần trong đời, vì Minh Triệu mặt dày thêm ba thước.
Chính là tuy nói Kỳ Duyên tốt nghiệp hạng ưu lớp diễn viên, nhưng để đóng vai chính của Diên Hy Công Lược là phải đi cửa hậu. Tốt nghiệp ở nước ngoài, rõ ràng đạo diễn sẽ không biết đến Kỳ Duyên. Nhưng Lệ Hằng có khả năng tiến cử, vì thế đạo diễn mới cho Kỳ Duyên casting thử. Rốt cuộc cũng phải nhờ đến thực lực vốn có, hài lòng vị đạo diễn giao vai Ngụy Anh Lạc này vào phút chót.
" Người có biết Triệu gọi con là gì không? Sư phụ " - nhắc lại chuyện này lại khiến tâm trạng tiểu gia hoả vui vẻ, Triệu Triệu ở độ tuổi này cũng biết ăn miếng trả miếng rồi. Thật đáng yêu chết người ta...
" Đừng có nói còn gọi ngươi là năm cân muối nhỏ nhá? " - đừng có doạ ta hoảng sợ, ngươi xem ngươi của bây giờ đã ở độ tuổi bao nhiêu.
" Nguyễn Tiểu Thư "
" Không phải chứ? "
Đĩa mì được Lệ Hằng đưa đến rất nhanh giải quyết xong, dù sao hôm nay ăn một bữa thịnh soạn cũng không phải mục tiêu. Hiện tại người ta còn rất bận, dù sao sư phụ cũng chỉ ở đây, hôm khác đến ăn bù cũng được.
" Ngươi lại muốn đi đâu? " - nhìn bộ dạng không kịp tiêu hoá thức ăn kia, thật ra cũng chỉ là hỏi cho có lệ.
" Sư phụ, người nói xem " - quả nhiên giống như những gì Lệ Hằng nghĩ, chiếc chìa khoá trên tay Kỳ Duyên liên tục xoay tròn như câu trả lời. Vài phút sau đó, người với xe đều không còn nhìn thấy.
-----------
" Chung cư Cát Nhã, phòng 198 có đặt một phần pizza, đã có chưa ạ? "
Ôn nhu đại nữ thần vừa từ trong chăn bước ra, cả ngày hôm nay nàng lại ngủ quên đến tận chiều tối. Cuối tuần vừa rồi lại quên đi siêu thị a, hiện tại trong tủ lạnh chỉ toàn là rau với rau thôi. Lười biếng một hôm gọi thức ăn nhanh đến, nhờ bảo vệ lấy giúp nàng nhưng rất lâu cũng không thấy phản hồi.
" Bên em đã đưa cho bảo vệ theo như chị cặn dặn rồi ạ? Ông ấy chưa đưa lên cho chị sao? "
" Để chị xuống hỏi lại vậy? "
Bing...bing...
Trong lúc nàng đang cùng nhân viên giao bánh nói chuyện, từ căn phòng bên cạnh truyền đến những âm thanh hỗn tạp vô cùng. Có vẻ như phòng 199 có người mới dọn vào, hiện đang cho thiết kế lại căn phòng thì phải. Liên tục những âm thanh sửa chữa, thật là đinh tai nhức óc.
Vì sao Minh Triệu có nhà không ở, lại chuyển đến chung cư. Năm đó sau khi Kỳ Duyên bỏ đi, chỉ cần về đến nhà Minh Triệu lại nhìn thấy liên tục những hình ảnh về nó. Từ phòng bếp cho đến sân vườn, thậm chí ngay cả phòng ngủ của nàng cũng tương tự. Càng lúc càng không sao chịu nổi, tự mình dọn đến chung cư Cát Nhã. Thứ nhất không cần phải nhìn vật nhớ người, thứ hai ở chung cư dù sao cũng có cảm giác không phải ở một mình.
Chung cư này có rất nhiều diễn viên, ca sĩ ở lại đây. Mỗi lần muốn mua gì đều nhờ bảo vệ lấy hộ, sau đó mới chuyển lên cho họ. Xem ra hôm nay ở phòng bảo vệ quên mất rồi, Minh Triệu đành phải khoác tạm chiếc áo da cùng một lớp khẩu trang ra ngoài. Nhưng vừa mới ra khỏi cửa, chủ nhân căn phòng đang sửa chữa bên cạnh lập tức trưng ra một nụ cười bước đến.
" Ủa, Triệu. Chị cũng ở Cát Nhã sao? Trùng hợp vậy? " - con gái của cựu minh tinh, cũng là diễn viên tốt nghiệp hạng ưu. Ngay lập tức giở trò như không hề cố ý, chỉ là vô tình mua đúng căn hộ kế bên cạnh Minh Triệu.
" Nguyễn Tiểu Thư, xem ra quả thật là trùng hợp "
Nếu như nàng biết sẽ có ngày " trùng hợp " đến vậy? Năm đó đã mua luôn căn hộ 199 này. Cát Nhã có tổng cộng 1000 căn hộ, lại cố tình chọn đúng một căn ở ngay bên cạnh ta. Nguyễn Cao Kỳ Duyên, con rốt cuộc lại muốn giở trò gì?-------
Editor: Yeah, bạn Gấu lớn to bằng Cô giáo rồi hú hú=]]]
BẠN ĐANG ĐỌC
[Triệu Duyên] Dì Ơi, Đợi Con Lớn Được Không? Full
Fanfiction[BHTT] Dì Ơi, Đợi Con Lớn Được Không? Author: Phiên Nhi Liêu ( Phiu Phiu) Cover: Anvy (Đã đc sự cho phép của Author) ---------- Từ nhỏ Kỳ Duyên đã không thích ăn mặn , loại thức ăn hảo hảo làm cho nó ngon miệng vẫn thường là rau củ quả . Ba mẹ thườ...