Bên ngoài trời chẳng đổ bất cứ một cơn mưa nào như 8 năm trước, một cái tát một nụ hôn cũng không hề lập lại. Sự kháng cự dần dần biến mất, khoảnh khắc tưởng chừng như nàng thuận theo cảm xúc của bản thân, đem mọi ranh giới phá bỏ cuốn vào một nụ hôn không lối thoát. Lại chính là lúc Kỳ Duyên cảm nhận được vị mặn đắng rơi xuống cánh môi, một lần nữa chị lại vì em mà khóc?
" Là em không tốt, đừng khóc nữa " - Minh Triệu chị chán ghét em đến vậy? Một nụ hôn đối với chị mà nói đã khó chịu đến không thể chấp nhận nổi rồi sao?
" Kỳ Duyên, đừng như vậy...có được không? "
Nàng thật sự bị loại xúc cảm dẫn dắt doạ đến chỉ có thể khóc đi, cảm giác không chống cự lại được thật đáng sợ. Nếu như còn tiếp tục, chính là tự mình dấn thân vào một lớp bùn càng lún càng sâu. Nụ hôn đó của Kỳ Duyên, đứa trẻ lúc nào cũng ở trong lòng nàng gọi hai tiếng Minh Triệu, thật sự làm Minh Triệu có cảm giác tội lỗi. Bởi vì sâu thẳm bên trong tầng tầng lớp lớp ý niệm, nàng biết rằng nàng thật sự không chống cự lại được cảm giác tốt đẹp này.
" Không như vậy, sau này cũng không như vậy nữa "
Minh Triệu, em còn nhớ rất rõ năm đó chị chính tai nghe được em yêu chị, chị cũng ở trước mặt em khóc đến thế này. Đã qua rất nhiều năm, rốt cuộc loại cảm giác em dùng để yêu thương chị, luôn luôn làm cho chị hoảng sợ có phải không? Nguyễn Cao Kỳ Duyên qua 8 năm, cuối cùng vẫn là một kẻ thất bại...
" Em lại muốn đi đâu? "
Từ một góc giường cô độc, tận mắt chứng kiến một lần nữa tấm lưng lạnh lẽo của Kỳ Duyên đang dần dần khuất dạng. Trong suốt 8 năm qua hình ảnh đó luôn đeo bám lấy nàng, loại chuyện như vậy chỉ nên diễn ra một lần cũng đã đủ làm người khác cả đời ám ảnh.
" Em còn có thể đi đâu được, ngủ đi. Sáng ra chúng ta còn rất nhiều phân đoạn..."
Cánh cửa phòng rốt cuộc cũng theo lực tác động từ từ đóng lại, không nhanh không chậm những bước chân dọc theo hành lang rời khỏi. Căn phòng hiện tại cũng chỉ còn mỗi nàng ở lại, tấm gương lớn trên đầu giường khắc hoạ rõ nét dáng vẻ tịch mịch đến đáng thương. Là tự tay cố tình đẩy người ra xa một chút, lại chính mình cảm nhận lấy cô đơn.
------------
Buổi tối đầu tiên đó Minh Triệu thật sự không biết cảm giác yên giấc viết ra sao? Cứ ngồi bên cạnh tấm gương lớn tự nhìn lấy hình ảnh phản chiếu bên trong, hệt như một bộ phim kinh dị đã từng chiếu ở đâu đó. Thật ra cái mà nàng muốn nhìn nhất chính là nội tâm của chính mình, rốt cuộc nàng đối với Kỳ Duyên đã đi đến giai đoạn nào rồi. Tại sao lúc nào người đó quay lưng lại với nàng, cũng khiến cho bản thân gánh chịu cảm giác bị bỏ rơi không sao chịu được.
Mặc dù hôm qua phát sinh nụ hôn triền miên không dứt đó, nàng không đánh cũng không có mắng Kỳ Duyên. Nhưng nói sao cũng là đem lại cho người ta cảm giác hụt hẫng, làm cho tiểu hài tử đó đối với nàng nhất định không vui. Thôi đi, sau khi quay phim xong vẫn nên nói vài câu dỗ ngọt.
" Cầm dây cương chắc một chút, Lãng Thanh cười lên em chụp cho anh một bức "
Trái ngược lại với tưởng tượng của Minh Triệu, Nguyễn Cao Kỳ Duyên trong bộ quần áo của Ngụy Anh Lạc liên tục làm náo loạn một góc phim trường. Xung quanh còn có cả mấy người của đoàn làm phim, không phải bộ dạng nên có của Kỳ Duyên hôm nay phải là ưu buồn mới đúng chứ? Qua một đêm thôi đã thay đổi đến chóng mặt, làm cái gì vui dữ vậy?
" Triệu Tỷ, chị cũng đến xem đi này " - Lam Cúc đồng thời cũng có mặt tại đó, nhìn thấy Minh Triệu chậm chạp như vậy liền kéo tay nàng đi đến.
" Mọi người xem Lãng Thanh cậu ấy tập cưỡi ngựa, bộ dạng có phải rất tiêu soái hay không? " - Nguyễn Cao Kỳ Duyên hai mắt sáng rực hướng về phía nam diễn viên đó, còn cố tình giống như muốn để cho Minh Triệu nghe thấy.
Trong phim diễn viên đảm nhiệm vai Hoằng Trú kia, chính là kẻ thù không đội trời chung với Ngụy Anh Lạc. Nhưng bên ngoài phim trường lại khác, kể từ ngày đầu casting cậu ấy đã để mắt tới Nguyễn Cao Kỳ Duyên. Năm cân muối là ai chứ? Loại ánh mắt cậu ấy nhìn lấy mình còn không nhìn ra được ẩn ý bên trong.
Tuy rằng Kỳ Duyên luôn nói Minh Triệu rất phũ, nhưng xét về mức độ phũ họ Nguyễn kia lại trực tiếp qua mặt nàng thì đúng hơn. Có thể nói bắt đầu từ buổi casting đó, Lãng Thanh đã trực tiếp liên lạc với Kỳ Duyên. Nhưng năm cân muối trong ngày đầu ra gặp mặt, đã nói thẳng với Lãng Thanh bọn họ tuyệt nhiên không có cơ hội.
Đừng có nói tới bộ dạng tập cưỡi ngựa đó tiêu soái ra sao? Có điều ở trong mắt Kỳ Duyên bất quá không có chút hứng thú. Nhưng từ lúc nhìn thấy Minh Triệu đi đến, có bao nhiêu vốn luyến đều đem ra diễn một màn cho nàng xem. Tuyệt nhiên muốn thấy nàng khó chịu...
" Ủa Triệu cũng đến rồi sao? Chị còn không mau đi makeup, mắt thâm quầng như vậy chỗ nào giống với Dung Âm xinh đẹp của em chứ? "
Không thể trách em đâu Minh Triệu, chị hôm qua thật sự khiến người ta đau lòng muốn chết. Cơ mà nghĩ kỷ lại, rõ ràng nếu như chị chán ghét em chỉ cần nói ra là được rồi. Nhưng em nhìn thấy lại không phải như vậy, năm lần bảy lượt đuổi em đi đều là vì chị sợ. Tám năm đã quá đủ cho sự nhu nhược rồi, Minh Triệu em không cho phép chị trốn tránh nữa. Bằng bất cứ giá nào cũng được, em nhất định ép chị đối mặt với chính mình.
"... "
Năm cân muối xấu xa này, báo hại hôm qua nàng còn suy nghĩ đủ cách làm sao hôm nay có thể dỗ ngọt lại em ấy. Vết thâm quầng trên mắt của nàng từ đâu mà có, nếu như không phải tên đó bốc đồng một chút mà gây ra cả đêm không ngủ. Còn nói như kiểu nàng hiện tại rất xấu xí, làm mất mặt vị hoàng hậu nương nương đó không bằng.
Phân cảnh hôm nay nói đến đoạn Ngụy Anh Lạc ở trước mặt Hoàng hậu tố cáo Hoằng Trú, với tội danh năm đó trước cưỡng bức sau sát hại tỷ tỷ của mình. Đoạn này việc của Lãng Thanh là diễn sao cho thật ngạo mạn, theo như kịch bản nói ban cho tỷ tỷ của Ngụy Anh Lạc một chức phận liền giải quyết ổn thoả. Hoàng hậu nương nương cũng không cần phải có diễn xuất xuất thần từ Minh Triệu, bởi vì theo như đó nàng chỉ cần ngồi nghe và phân xử.
Ngược lại đoạn này đòi hỏi tâm lý khá phức tạp từ Nguyễn Cao Kỳ Duyên, phải diễn ra được nổi thống hận tỷ tỷ bị người khác hãm hại, còn phải cúi đầu trước mặt Hoằng Trú xem như nhận ân huệ. Căm phẫn như muốn giết chết hắn, lại phải vì đại cuộc tạm thời nhúng nhường một bước. Vốn dĩ trạng thái tâm lý đang rất ổn, chỉ cần câu thoại cuối của Minh Triệu liền thông qua cảnh đó.
Có điều đại nữ thần ôn nhu cũng có lúc khiến người ta khóc không ra nước mắt, là nàng nhất thời quên thoại hay thật chất cố tình sinh sự. Bất quá ai cũng sẽ có lúc phạm sai lầm, hơn hết từ hôm qua đến nay Minh Triệu chưa bị out cảnh nào. Lâu lâu một lần, đạo diễn dĩ nhiên không có cớ trách phạt nàng. Lập tức ra chỉ đạo quay lại từ đầu, khiến nước mắt trên mặt Kỳ Duyên chưa kịp khô đi, đã phải một lần nữa nuôi thêm cảm xúc.
Có biết người ta là diễn viên trẻ hay không? Đâu có giống nữ thần Tam Kim như nàng, nói khóc liền có thể khóc được. Có điều dù sao cũng là hậu nhân của Thanh Vân, khả năng nhập vai cũng tương đối tốt nên lần thứ hai quay lại vẫn có thể đạt trạng thái tâm lý khá ổn.
Nhưng lần này kết quả cũng không mấy gì tốt hơn, gần được thông qua sau câu thoại nói rất rành mạch của hoàng hậu. Đột nhiên Minh Triệu đứng lên cùng Lam Cúc bước ra ngoài, trong khi đạo diễn vẫn chưa hô cắt. Thế là tiếp tục out trong tức tưởi...
Tiếp tục lần thứ ba, nàng không cần làm gì phá hoại cả. Chỉ là lúc Kỳ Duyên đang thoại, liền cố tình nhìn thật sâu vào cô trong đáy mắt tỏ ý trêu chọc. Đương nhiên lúc này máy quay đang bắt cận mặt Ngụy Anh Lạc, chứ không bắt vào Hoàng hậu nương nương. Nên không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt nàng lúc này, chỉ nhìn thấy Kỳ Duyên thất thần tự quên mất thoại của mình. Tiếp tục out...
Editor: Xin phép cho cười phát 😂😂😂
Những lần sau đó không cần nàng tự ra tay nữa, Lãng Thanh đương nhiên mệt mỏi vì phải diễn lại quá nhiều lần nên bị khớp theo, lại vì thế tiếp tục out lần lượt. Mãi cho đến lần quay thứ 6 trong cùng một ngày, Nguyễn Cao Kỳ Duyên diễn phân cảnh đó khóc đến sắp đem đôi mắt bị hoại tử, rốt cuộc mới có thể được thông qua.
Đúng là ở đời có đôi khi không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài, nữ thần ôn nhu thiện lương nhất trên đời chỉ có thể là Phú Sát Dung Âm. Còn Phạm Đình Minh Triệu đích thị cũng chỉ là có thù báo thù, có oán báo oán. Mới nói nàng đôi mắt thâm quầng thật xấu xí, nàng cũng đem đôi mắt của ta phải khóc đến độ sắp mù luôn.
Minh Triệu à, nàng cũng có lúc vô cùng xấu tính.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Triệu Duyên] Dì Ơi, Đợi Con Lớn Được Không? Full
Fanfic[BHTT] Dì Ơi, Đợi Con Lớn Được Không? Author: Phiên Nhi Liêu ( Phiu Phiu) Cover: Anvy (Đã đc sự cho phép của Author) ---------- Từ nhỏ Kỳ Duyên đã không thích ăn mặn , loại thức ăn hảo hảo làm cho nó ngon miệng vẫn thường là rau củ quả . Ba mẹ thườ...