Chap 15. Dấu Vân Tay Bằng Sáp

416 22 8
                                    

"Bác trai, bác gái, con và Kỳ Duyên có chút quà muốn biếu cho 2 người ạ" Mincy mang theo 2 túi quà, đều là loại hàng cao cấp, phiên bản đặc biệt dành tặng riêng cho ông bà Nguyễn.

"Biết bố rất thích uống trà nên Mincy đã nhờ người mua từ Trung Quốc mang về" loại trà mà Mincy đem đến thật khiến ai cũng phải trầm trồ, là Đại Hồng Bào đó chứ không phải loại tầm thường đâu.

"Mẹ à, với niềm đam mê nước hoa như mình thì đây chắc chắn là thứ mẹ rất yêu thích có phải không ạ? " Kỳ Duyên lấy từ trong túi quà ra 1 chiếc hộp sang trọng, mở hộp ra bên trong là 1 chai nước hoa có tên Clive Christian No. 1 Imperial Majesty. Đây không phải là phiên bản giới hạn đặc biệt của nhà Clive Christian đó hay sao.

Quả là quà của siêu mẫu Phạm thì không có gì là tầm thường cả. Ông Nguyễn nở nụ cười gật đầu vị sự chuẩn bị này của Mincy, còn với Nguyễn phu nhân thì....uhm có chút thích đó, nhưng vẫn là mặt không biến sắc. Kiểu ta đây không Care cho lắm đâu nhá.

"Đến chơi được rồi, còn quà cáp cho tốn kém. Cũng trễ rồi, hai đứa vào bàn ngồi ăn cơm đi. Cũng lâu lắm rồi gia đình mình không được đông đủ như vầy" Ông Nguyễn nói xong thì đứng lên đi đến bà ăn, bà Nguyễn không nói lời nào chỉ đi theo sau, mắt vẫn phải liếc "con dâu ngoan" một cái. Quà tức nhiên phải nhận, nhưng chuyện cũ thì chưa được quên cho lắm a~~~~~

"Duyên mua thì nói mình mua, mắc gì nói chị mua, thật lươn lẹo" Mincy vừa đi vừa nói nhỏ khi theo cô vào bàn ăn.

"Em làm tất cả cũng là vì chị, đồ ngốc này" Kỳ Duyên hôn vội môi người yêu khi cô nắm tay nàng dẫn đi.

Mincy biết Kỳ Duyên làm vậy là muốn lấy lòng ba mẹ, muốn nàng trong mắt họ là 1 người biết điều, hiểu chuyện. Nhưng mà siêu mẫu Phạm cứ thấy giả tạo sao đó. Rõ ràng mình có mua đâu, thế mà cuối cùng biến hết thành mình mua. Kỳ Duyên ơi là Kỳ Duyên!!!!

Trên bàn bao nhiêu món ăn ngon được bày ra, họ vừa thưởng thức vừa cùng nhau trao đổi vài câu chuyện. Cũng chỉ là chuyện phiếm, tuyệt đối không bàn chuyện công việc. Quy tắc gia đình họ là không bao giờ đem công việc ra nói trong lúc ăn cơm. Vài lần Kỳ Duyên gắp đồ ăn cho Mincy mà không gắp cho Nguyễn phu nhân thì bà lại hoá trẻ con mà hờn dỗi, nói bóng nói gió.

"Con với chả cái, chỉ biết có mỗi người yêu nó"

Nghe xong Mincy không muốn khó xử nên gắp 1 ít thịt bò bỏ vào đĩa cho bà thì lại nhận được câu.

"Cảm ơn, tôi đang khó tiêu trong người nên không ăn được nó" Ấy thế mà con mình gắp thịt bò bỏ vào chén người yêu lại dỗi bảo không gắp cho mình. Thật, người già tính tình thay đổi kì lạ thế không biết.

"Mincy à, sau này chị già đi nhớ đừng giống mẹ chồng chị nha, chứ không tội người yêu của con mình lắm đó"

Lúc sau ăn tráng miệng thì lại đem chuyện trong giới showbiz ra mà nói, mà có ai nói gì đâu mỗi Nguyễn phu nhân là cố tình đá xoáy vào thôi. Nào là con trai nhà ông Thiên mới ly dị với diễn viên A xong, nhà bà Hằng thì mới bắt con dâu ngoại tình cũng là ca sĩ hạng A, hạng B gì đó trong làng giải trí. Ông Nguyễn, Kỳ Duyên và Mincy ngồi đó như chịu trận, rõ ràng đang muốn ám chỉ đến nàng nhưng mà chưa nói vào được 3 chữ thì Nguyễn Cao Kỳ Duyên đã thẳng thắn dập tắt, không cho mẹ mình có cơ hội nói này nói kia với Mincy. Bà Nguyễn thấy Kỳ Duyên bảo vệ nàng như vậy thì làm sao bà có cơ hội công kích chứ.

Thật bực bội mà, con với cái, không nói nữa ta đi ngủ đây!!!!

-----------

Kéo chiếc mũ lưỡi trai màu đen sụp ngang tầm mắt, Mincy từng bước nặng nề đi vào con hẻm sâu ở đường Dương Trung, khu Kim Cát. Con hẻm vắng lặng chỉ có duy nhất tiếng vang của giày cao gót tạo ra. Mỗi bước chân của Mincy mang theo một nỗi niềm riêng tư đầy sự phiền muộn. Đâu đó là sự giằng xé, đau khổ, là lo lắng, và trên hết là sự hận thù sâu đậm mà nàng đã mang theo bên mình bấy lâu nay.

Nàng giằng xé, đau khổ vì nghĩ mình đã phản bội người yêu, lo lắng vì sợ người yêu phát hiện và hận thù vì kẻ đã gây ra cái chết cho ba mẹ mình. Thù này nàng không thể không báo kể cả phải hy sinh bản thân cũng không từ.

Cuối con hẻm vắng chỉ có năm, sáu ngôi nhà nằm cạnh nhau và dường như đã bị bỏ hoang. Những chiếc ổ khoá hoen rỉ đầy bụi bặm, chỉ cần một lực nhẹ cửa sẽ dễ dàng được mở tung. Mincy đưa mắt tìm ngôi nhà số 357 và chưa đầy 2 phút nàng đã xác định được vị trí của nó trong số những ngôi nhà vắng chủ ở nơi này.

Đảo mắt một vòng trước phía cửa chính, Mincy không hề tìm thấy bất cứ cái chuông nào nên buộc nàng phải dùng tay để gõ cửa. Chỉ một hai nhịp mà bụi gỗ đã bay tứ tung trong không trung khiến mình không khỏi nhăn mặt và ho sặc sụa.

"Xin lỗi có ai ở trong nhà không?" Mincy gọi thật lớn. Nhưng 2 phút, 3 phút rồi 5 phút vẫn chẳng thấy ai ra mở cửa cho nàng.

Thứ nhận được chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.

"Hello, có ai ở trong đó không? Nếu có làm ơn mở cửa đi!" Mincy lại tiếp tục gọi, nàng nhất định sẽ không bỏ cuộc cho đến khi người trong kia chịu ra mới thôi.

Nàng biết trong đó có người, nhất định là có người mà.

"Hey, làm ơn mở cửa đi, tôi có chuyện rất quan trọng cần các người giúp đỡ" Mincy lại đập cửa, giọng nói của nàng vang vọng cả một con hẻm vắng lạnh, đìu hiu.....


Mincy đứng đó kiên nhẫn đập cửa có hơn 15' mới có người chịu ra.


"Có ai........." Cửa bật mở khi nàng mới nói được hai chữ.


Từ bên trong một dáng người gầy cao, khuôn mặt đằng đằng sát khí nhìn Mincy lạnh lùng hỏi "Cô là ai tại sao lại đập cửa nhà tôi?"

"Xin lỗi cho hỏi anh có phải là Vương Thiên Tuấn?" Nàng mừng rỡ nói khi vừa thấy người, Mincy không màn quan tâm là anh ta có thái độ khó chịu với mình như thế nào nữa.


Miễn tìm đúng người là ổn rồi. Dáng người này, khuôn mặt này và cả hình xăm cây thánh giá trên tay phải nữa thì đúng như lời miêu tả của Decao - đứa em thân thiết trong giới người mẫu vài năm gần đây của Mincy. Chính cậu ta là người chỉ cho cô địa chỉ này, Decao nói chỉ cần Mincy đến đây và nói là do cậu ta giới thiệu thì người tên Vương Thiên Tuấn sẽ đồng ý giúp nàng ngay.


"Cô kiếm Vương Thiên Tuấn làm gì? Mà cô là ai?" Gã đàng ông lại cau mày khó chịu nhìn nàng, tròng mắt đen láy không ngừng đảo qua đảo lại dò xét.

Gã quét một lượt khắp người Mincy từ trên xuống dưới rồi nhếch mép khó hiểu. Ánh nhìn của gã ta làm Mincy có chút run sợ, nếu chẳng phải vì dấu vân tay kia thì có cho vàng nàng cũng chẳng dám đến đây.

"Tôi......tôi là Mincy Phạm là chị của Decao Nguyễn, nó giới thiệu tôi đến đây, Decao còn nói chỉ cần tôi nói ra tên của nó thì anh sẽ giúp tôi"


"Cô làm sao biết chắc tôi là Vương Thiên Tuấn, lỡ như nhằm người thì sao?" Gã nhếch mép cười lạnh, ánh mắt gã cứ chăm chú nhìn Mincy như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng.


"Là.....Decao miêu tả về anh cho tôi biết trước khi tôi đến đây" Nàng chỉ tay vào hình xăm cây thánh giá trên cổ tay phải của gã ta nói tiếp "Hình xăm kia không phải Decao đã xăm cho anh hay sao?"


Cơ mặt gã đang ở trạng thái bình thường ngay lập tức thay đổi khi nghe câu nói của Mincy. Gã đứng đó chìm vào những suy nghĩ của bản thân trong khi nàng thì lo lắng như có lửa đốt trong người. Mincy cứ nôm nớp lo sợ rằng gã sẽ không đồng ý giúp mình. Đôi bàn tay của Mincy không biết tự khi nào đã nắm chặt lại đến đỏ au.


Đoạn gã đứng nép người sang bên rồi nhìn Mincy mà làm hành động hất đầu như thể bảo nàng vào trong nhà đi. Mincy mừng rỡ đi theo sau gã. Căn nhà khá là bừa bộn và còn thoang thoảng nghe thấy mùi aceton rất khó chịu, Mincy gần như là nín thở vì nàng không thể ngửi được cái mùi này.


Đi theo gã sâu vào trong nhà rồi lại đi xuống một tầng hầm bí mật - nơi làm việc hằng ngày của gã, Mincy mới ngỡ ngàng với mọi thứ xung quanh. Thì ra quan cảnh phía trên chỉ là dùng để che mắt cảnh sát mà thôi.

Gã hỏi nàng cần giúp gì thì nàng nhanh chóng mở túi xách và lấy ra khuôn sáp đêm hôm đó đưa cho gã.


"Tôi muốn anh sao chép ra 1 dấu vân tay y như dấu vân tay trên khuôn sáp này"


Gã lại nhếch môi cười nhìn thứ Mincy đưa cho mình, trong đầu gã liền suy nghĩ tại sao một cô gái xinh đẹp như thế này lại đi làm những việc không ai có thể tưởng tượng được.


Nhìn sơ gã thừa hiểu dấu vân tay này là để làm gì rồi. Đây không phải là lần đầu tiên gã nhận những vụ như vầy. Nhưng việc hỏi khách hàng cũng như giữ bí mật cho họ là điều tối kị nên gã chỉ có thể im lặng.


"Làm xong thì gọi liền cho tôi, số điện thoại tôi.........."


"Không cần, một tuần nữa quay lại đây" Gã cắt ngang lời của Mincy rồi tự ấn định ngày.


"Thù lao bao nhiêu, chuyển khoản hay nhận tiền trực tiếp?" Mincy lại hỏi.


"2000$ USD, mà tôi đó giờ không sử dụng tài khoản....." Gã chỉ nói bấy nhiêu thì Mincy nàng đã hiểu.


"Vậy một tuần nữa tôi sẽ quay lại"


Mincy nói xong thì liền xoay lưng bước đi thẳng mà không quay lại nhìn gã một lần. Ra tới đầu con hẻm mà tim Mincy vẫn còn đập nhanh không ngớt. Nàng là đang đùa với quỷ mà không hay biết!

[Triệu Duyên] Tell Me, What is Love? FullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ