Chap 36. A Time For Us

490 23 2
                                    

Nghe nhạc nha mn!

---------------------

Phạm House, 9:45 PM.

Bên khung cửa sổ đèn vẫn còn sáng, thứ ánh sáng trắng hắt ra từ phòng ngủ trên tầng 1 của Minh Triệu làm người đứng ở dưới đất không khỏi buồn bã. Người yêu của nàng - Nguyễn Cao Kỳ Duyên đã đứng dưới này nhìn lên cả tiếng đồng hồ rồi. Kỳ Duyên biết nàng có thói quen hay ngồi bên cửa sổ để đọc 1 quyển tiểu thuyết nào đó trong những lúc rảnh rỗi. Thông qua Thiên Di cô biết dạo gần đây nàng lại hay đọc sách, nhưng không phải những cuốn tiểu thuyết đầy mộng mơ mà là đang nghiên cứu mấy cuốn sách về tâm lý học, có vài cuốn nói về tài chính. Tại sao nàng lại có hứng với những thứ khô khan đó chứ. Kỳ Duyên không hiểu sao mới có 1 thời gian ngắn mà nàng lại thay đổi đến thế?

Kỳ Duyên muốn hỏi nàng nhiều thứ lắm, nhưng mà cô không có cơ hội và cũng không thể làm điều đó vào giờ phút này. Thứ Kỳ Duyên làm được chỉ là đứng đây và quan sát nàng từ xa. Cách có vài mét nhưng cô lại nghĩ mình cách nàng cả 1000 dặm. Hôm nay là ngày cuối cùng Kỳ Duyên ở lại Los Angeles, mặc dù vết thương vẫn chưa hồi phục hẳn nhưng cô vẫn đến nhà Minh Triệu, đậu xe gần đó và quan sát nàng từ bên đây đường.

10:00 PM, đêm nay thời tiết có chút xấu, khi sáng đài khí tượng thuỷ văn có thông báo tuyết sẽ rơi nhiều vào buổi khuya. Ấy vậy mà Kỳ Duyên vẫn cứ đứng đó, trên người mặc dù mặc đồ khá ấm, nhưng vết thương ở đầu không hề được giữ ấm. Chỉ đội mỗi 1 cái mũ lưỡi trai, băng quấn trên đầu cũng đã tự tiện tháo ra, hai tai và mũi dần chuyển sang màu đỏ, đứng được 1 lúc lại phải phủi tuyết bám trên nón xuống. Nếu cứ tình trạng này thêm 1 tiếng nữa, có thể Kỳ Duyên sẽ lại phải nhập viện vì ngất xỉu thôi.

Đêm nay ở trong phòng Minh Triệu cũng không ngủ được, dạo gần đây lại hay mất ngủ. Nàng cứ có cảm giác ai đó đang theo dõi mình, và đêm nay cũng như vậy. Chợt nàng nhớ Kỳ Duyên của nàng, nhớ cái ôm, nhớ nụ hôn của cô ấy mỗi đêm trước khi ngủ. À còn cả câu nói "Chúc ngủ ngon" quen thuộc của cô ấy nữa. Nhiều lần nàng đã bật khóc trong đêm vì không thể đi vào giấc ngủ, vì thiếu vòng tay của Kỳ Duyên . Minh Triệu cứ nói với lòng mình sẽ quên đi người yêu, nhưng sao nàng mãi không làm được. Càng muốn quên thì lại càng thêm nhớ...

Chậm rãi bước lại bên cửa sổ, Minh Triệu kéo nhẹ rèm sang 2 bên, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, tuyết từ bao giờ đã đóng dày đặc từ trên mái nhà, cành cây, nóc xe, mặt đất, toàn bộ được bao phủ bởi 1 màu trắng xoá. Giai điệu buồn của bản nhạc không lời A Time For Us vang lên giữa đêm tối tĩnh mịch càng làm cho con người ta thêm chết lặng. Cái lạnh của thời tiết sau cùng cũng không bằng cái lạnh trong tim của những người đang nghe nó.

Một giọt nước mắt đã rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của Minh Triệu, thấm xuống khung cửa sổ rồi nhanh chóng tan vào hư không. Nàng đứng đó, tựa người bên khung cửa sổ, ánh mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài. Kỳ Duyên ở dưới này vừa thấy bóng dáng của nàng liền nép người vào 1 chiếc xe gần đó, cô không muốn để nàng phát hiện ra mình đang có mặt ở đây. Đưa tay lên không trung, môi Kỳ Duyên vẽ ra 1 nụ cười, nhưng nơi khoé mắt tự bao giờ lại rưng rưng đỏ. Cô tưởng tượng tay mình đang chạm vào má của nàng, âu yếm, vuốt ve nó. Kỳ Duyên nhớ nụ cười của Minh Triệu, nhớ hơi ấm của nàng, nhớ tất cả mọi thứ về nàng, rất nhớ...

[Triệu Duyên] Tell Me, What is Love? FullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ