Chap 16. Cháu Dâu Ta Đâu?

409 20 0
                                    

Chuyến bay muộn từ HCM City đến sân bay quốc tế Los Angeles lúc 5:07 AM giờ địa phương. Ngồi trên máy bay suốt một khoảng thời gian dài khiến cho Mincy đừ cả người, trước đó nàng đã bị cảm nhẹ nay cộng thêm chuyến bay đường dài làm bước đi của nàng không muốn vững. Nếu không có Kỳ Duyên theo sát bên mình chắc có lẽ nàng đã phải nhập viện khẩn cấp ngay từ khi chuyến bay đáp mất rồi.

Jolie Nguyễn cô em họ dễ thương của Nguyễn Cao Kỳ Duyên khi nghe chị họ mình bảo đã đến nơi thì liền cho xe ra Airport. Hơn ba tháng trời không gặp Mincy, vô cùng nhớ, dù công việc khá là bận rộn nhưng cũng tranh thủ mà đi đón Kỳ Duyên và Mincy. Nhìn nàng khuôn mặt bơ phờ được giấu sau chiếc kính râm bản to con bé không khỏi đau lòng. Em ấy quý Mincy lắm, chưa bao giờ xem nàng ấy là người ngoài. Trong đầu Jolie đơn giản nghĩ Kỳ Duyên và Mincy trước sau gì cũng kết hôn với nhau, chỉ là đến sớm hay muộn thôi ấy mà.

Xe chạy thẳng về dinh thự của Nguyễn gia nằm ở khu riêng biệt dành cho người giàu, người hầu ai nấy vui mừng khi thấy Kỳ Duyên và người yêu hạ cánh an toàn đến LA. Mincy được Kỳ Duyên chăm sóc đặc biệt trong phòng riêng của mình.

Đáng lẽ ra nàng phải cùng Kỳ Duyên đến thăm bà trong viện nhưng với tình trạng sức khoẻ hiện giờ thì Kỳ Duyên đành để Mincy lại nhà mà đến viện một mình.

Dù ba mẹ Kỳ Duyên không thích Mincy nhưng bà nội của Kỳ Duyên thì lại rất thương nàng ấy. Ngay từ lần đầu tiên ra mắt thì bà nội đã muốn nàng làm cháu dâu của Nguyễn gia. Chỉ duy nhất một mình Mincy chứ không phải bất kì thiên kim tiểu thư con nhà khá giả nào khác.

"Duyên của nội đến rồi đây!!!!" Điều đầu tiên Kỳ Duyên làm khi nhìn thấy bà mình là cái ôm siết đầy nhớ nhung.

"Cháu dâu của bà đâu sao không đến? Chẳng phải con đã nói con bé sẽ cùng con bay qua đây thăm ta sao?" Trái với sự nhớ nhung của Kỳ Duyên là hành động phũ phàng của lão bà Nguyễn khi đẩy Kỳ Duyên ra khỏi mình không ngừng hỏi thăm về Mincy.

Không thấy cháu dâu tương lai (do bà ấy tự phong) Thái hoàng thái hậu mặt liền xụ ra. Cháu dâu tương lai bây giờ còn được quý hơn cháu ruột, hành động của lão bà Nguyễn làm Kỳ Duyên không khỏi cau mày hờn dỗi, trách hờn y chang một đứa trẻ.

"Nội, chẳng lẽ cháu dâu quan trọng hơn cháu ruột hay sao? Con mới là người mang họ Nguyễn mà? Không lẽ nội hết thương con rồi sao???"

Có thể nói đây là một hành động hiếm thấy ở CEO Nguyễn mà chỉ mình Thái hoàng thái hậu mới thấy được, ngay cả Mincy cũng chưa từng.

"Ai nói ta không thương con, chỉ là lâu lắm rồi ta chưa gặp cháu dâu nên ta rất nhớ nó, con thì ta gặp từ nhỏ đến lớn rồi còn gì, còn nữa con toàn làm ta giận chỉ có cháu dâu là luôn làm ta cười thôi"

"Nội nói vậy con về đó nha" Kỳ Duyên nói lẫy giả bộ đứng lên cầm áo khoác làm hành động chuẩn bị ra về thì liền nghe giọng giận hờn có cả phần đe doạ của Thái hoàng thái hậu.

"Con mà về thì sau này đừng nhìn mặt ta nữa" Kỳ Duyên cười thầm trong bụng vì câu nói của nội mình. Lâu lâu lại lấy câu này ra mà đe doạ cô.

Có duy nhất một đứa cháu nội mà suốt ngày cứ đòi từ không nhìn mặt, haizzz thật khổ hết sức mà.

"Được được con không về nữa nhưng nội cũng thôi đòi Mincy của con nữa đi, ngày mai khi cô ấy khoẻ lại con sẽ đích thân dẫn cô ấy đến đây được chưa!"

"Cháu dâu của ta bị làm sao à?" Bà lại không vui vẻ mặt lo lắng nhìn Kỳ Duyên, bà biết Mincy có chuyện nên mới không đến cùng Kỳ Duyên được. Cô ấy chưa bao giờ thất hứa với bà cả nên bà cảm thấy lo hơn.

"Nội đừng lo lắng kẻo bệnh lại tái phát, do chuyến bay kéo dài nên Mincy cảm thấy hơi mệt trong người, nghỉ ngơi hết ngày hôm nay cô ấy sẽ khoẻ lại thôi" Kỳ Duyên nhanh giọng trấn an không để nội mình được yên tâm.

"Để ta gọi điện về nhà bảo Mi Su hầm canh sâm cho con bé uống để mau chóng hết mệt"

Trời ơi Thái hoàng thái hậu đâu có biết là Mincy chúa ghét cái canh đó!!!!!!!!

Kỳ Duyên nghe bà nói sẽ gọi điện về nhà thì khuôn mặt liền tái xanh mang theo sự lo âu bọc phát ra bên ngoài.

"Nội không cần đâu con đã dặn Mi Su nấu canh rồi ạ" Kỳ Duyên huơ tay huơ chân lia lịa cùng nụ cười giả lả nhìn lão bà Nguyễn làm bà vô cùng ngạc nhiên.

Kỳ Duyên buộc phải nói dối trong trường hợp này chứ nếu như để nội gọi về nhà thì chắc có thể cô ấy sẽ được ăn bơ miễn phí đến hết mùa đông năm nay cũng nên.

"Chăm sóc cháu dâu của ta cho kĩ vào đó, con bé mà ốm đi kg nào là không xong với ta đâu nghe chưa Nguyễn Cao Kỳ Duyên!!!!!!"

"Haiz dạ con nghe rõ thưa bà Trịnh Thanh Chi" Kỳ Duyên ngán ngẫm lắc đầu cho cái thở dài thườn thượt, thật tình riết rồi không biết bà nội coi ai là ruột thịt ai là người dưng?!?

.

.

.

.

.

Vừa về đến nhà Kỳ Duyên liền đi thẳng lên phòng mình, đặt nụ hôn lên trán Mincy, cô ấy dịu dàng thì thầm "Chị khoẻ chưa? Còn đau đầu nữa không?"

Nhận được hơi ấm người yêu bao quanh cơ thể mình thì môi Mincy liền vẽ lên 1 nụ cười "Em về rồi sao? Chị hết đau đầu rồi, cả người cũng không còn mệt nữa. Mà chị không đến thăm nội có giận chị không?"

"Không, em nói chị không khoẻ nên ở nhà nghỉ, ngày mai em sẽ đưa chị vào viện chơi với nội cả ngày, nghe vậy nội vui lắm"

Những nụ hôn của Kỳ Duyên trải khắp khuôn mặt Mincy là nàng khá là nhột và liên tục cười khúc khích. Lâu lắm rồi hai người họ mới lại đùa giởn thân mật với nhau như thế này. Và cũng là những ngày hiếm hoi cả hai được ở bên nhau mà không sợ bị bất kì ai quấy rầy.

"Chị ăn tối chưa?" Những ngón tay hư hỏng lang thang trên khắp cơ thể mịn màng không tuỳ vết của Mincy. Giọng nói ngọt như đường không ngừng thỏ thẻ vào tai nàng khiến ai đó rùng mình vì thích thú. Cảm giác này đã không tồn tại trong Mincy từ lâu lắm rồi. Khi nàng vừa nhớ đến nó thì cũng là lúc nó quay trở lại.

"Chị chưa ăn tối nữa. Còn em đã ăn gì chưa?" Mincy thành thật lắc đầu, vùi mặt mình vào hõm cổ ai kia làm nũng.

"Em cũng chưa ăn gì cả"

"Vậy chúng ta cùng xuống nhà ăn cơm nha" Mincy đưa ra lời đề nghị dễ thương nhưng Kỳ Duyên thì lắc đầu không chịu.

"Khoan đã, để em ăn tráng miệng trước rồi hãy ăn bữa chính sau" Kỳ Duyên hư hỏng thì thầm vào tai Mincy, hương bạc hà mát lạnh từ hơi thở của người nằm trên làm nàng ngất ngây và có chút khó thở.

Chẳng hiểu sao tim nàng lại đập nhanh một cách bất bình thường cứ như đây là lần đầu tiên hai người họ gần gũi vậy.

Hiểu ý câu nói của người yêu, Mincy liền đỏ mặt. Nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường nàng hoảng hốt tròn mắt......

Trời ơi mới có hơn 8h mấy phút hà. Tại sao Kỳ Duyên lại????????!!!!!!???????

Mincy nhanh chóng lắc đầu phản đối "Không được bây giờ chỉ mới hơn 8h có tí àh, chị đói bụng, chị muốn xuống nhà ăn cơm....."

Dù chưa đói thật nhưng nàng vẫn phải giả nói là đói bụng, sức khoẻ mới có lại mà lại để Kỳ Duyên ức hiếp vào lúc này thì ngày mai có nguy cơ nàng không thể vào viện thăm bà của cô ấy được.

"Cho em 10 phút đi, chỉ là hôn thôi mà, cả tuần nay chị có biết là em nhớ cơ thể của chị lắm không người đẹp?" Đôi bàn tay hư hỏng chẳng biết tự khi nào đã luồn vào trong chiếc áo thun free size Mincy đang mặc mà đùa nghịch với vòng một săn chắc và đầy đặn kia. Miệng thì dụ ngọt là chỉ hôn nhưng tay thì lại không nghe lời chui rút đâu mất tâm....

Nguyễn Cao Kỳ Duyên dạo này được người yêu cưng chiều mãi nên dòng máu hư hỏng chảy trong cơ thể ngày một nhiều hơn thì phải.

"Gấu, chị nói là không có được.......ưhmmmmm"

Câu nói chưa hết thì mắt cười đã bị cái người xấu xa nằm phía trên đè ra cướp mất chiếc lưỡi rồi.

Áo thun Mincy mặc chưa được 3 phút đã bị Kỳ Duyên cởi ra quăng xuống sàn gỗ. Còn đôi môi thì bị con người báo đạo kia rút hết dưỡng khí đến khi không còn hơi mới tiếc nuối mà buông ra.

Phải, Nguyễn Cao Kỳ Duyên là một người bá đạo không những 1 thứ mà là trên toàn phương diện nhưng.....

.......Mincy Phạm lại trót yêu con người bá đạo ấy thì biết làm sao.


-----------------

Sáng, cơn mưa phùn bất chợt đỗ ập xuống cả thành phố. 8:00 AM bầu trời vẫn còn rất âm u, gió thổi thành từng đợt xuyên qua các tán cây ven đường tạo thành những tiếng kêu nghe rất kỳ lạ. Bên trong căn phòng ngủ không ánh sáng của Kỳ Duyên có hai con người đang ôm nhau cuộn tròn trong chiếc chăn bông mềm mại và ấm áp......

Thật ra thì cả hai đã thức giấc rồi nhưng vì trời mưa nên ai nấy làm biếng không chịu ra khỏi giường mà lại tiếp tục ngủ nướng. Hiếm có dịp như thế này nên cần phải tranh thủ.

"Gấu~~~~" Mincy giấu mặt mình trong chăn mè nheo, tiếng nói cứ như mèo con vô cùng dễ thương làm ai nghe thấy cũng muốn cưng chiều.

"Sao Bae?" Đôi mắt nhắm chặt nhưng Kỳ Duyên vẫn nói, vòng tay lại siết chặt lấy cơ thể mềm mại của Mincy từ phía sau. Mincy đối với Kỳ Duyên là yêu lắm, thương lắm....

"Định không ra khỏi giường thật sao?????" Cô nàng thủ thỉ bên tay người yêu rồi đùa giởn chiếc mũi cao ngất của cô ấy bằng những ngón tay mảnh dẻ của mình.

"Để làm gì? Hôm nay chúng ta đâu phải đi làm?" Miệng thì nói nhưng đôi bàn tay thì lại hư hỏng đùa nghịch với vòng 1 đầy đặn của ai kia mà xoa xoa nắn nắn.....

"Ưhm~~~~nhẹ tay~~~~Gấu có phải con nít đâu mà cứ nghịch mãi với nó vậy?" Mincy nhăn nhó rên khẽ.

Cả đêm hôm qua còn chưa ăn đủ hay sao mà mới sáng ra còn lại......

Cơ thể không mảnh vãi của cả hai người dính chặt lấy nhau không 1 khe hở. Tay Kỳ Duyên thì chơi đùa với ngực, miệng thì lại hôn chốc chốc vào xương quai đòn gợi cảm của Mincy khiến nàng không thể khống chế được tiếng rên như mèo con đang kêu của mình. Và điều đó thì càng làm Nguyễn Cao Kỳ Duyên thích thú hơn nữa.

"Gấu~~~~~~~~~~"

"Sao?????"

Tình thế thay đổi, Kỳ Duyên leo hẳn lên lưng của Mincy, cô nàng hiện giờ đang trong tư thế nằm sấp với người yêu bên trên. Những nụ hôn vụng dại đầy mê đắm cứ thế trải dài trên tấm lưng trắng trẻo không một chút tì vết của Mincy. Cả người nàng không chỗ nào là không có dấu hôn của Kỳ Duyên.

"Đói~~~ăn sáng đi!!!!"

"Cho em thêm ítttttt phút nữa đi" Kỳ Duyên dụ ngọt giọng ngân dài giữa những nụ hôn.

"Uhmmm nhanhhhhh, chị đóiiiii"

"Đang cố gắng chị không thấy saooooo?" Vẫn miệt mài hôn khắp nơi trên cơ thể nàng.

"Hing~~~~~~ không biết nhanh lênnnnn~~~~~~~~"

"Xong ngay mà!!!!!" Tay không ngừng chui vào chỗ nào đó mà nhịp.

"Ưhmmmmm~~~~~ Kỳ Duyênnnnnnnnn~~~~~Aaa cái đồ đáng ghét nàyyyyy"

[Triệu Duyên] Tell Me, What is Love? FullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ