Chap 8

638 86 2
                                    

La Nhất Châu nghe tin liền vội chạy tới cùng Đoàn Tinh Tinh.

Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh là Dư Cảnh Thiên đang nằm ngất trên sàn, trên mặt thì bê bết máu. Tim anh bị hẫng đi một nhịp.

Vội chạy đến, đỡ lấy Cảnh Thiên, vỗ nhẹ vào mặt em:

"Cảnh Thiên! Cảnh Thiên!"

Thấy cậu không có dấu hiệu tỉnh lại, anh hơi hoảng, gấp rút nhờ người đỡ cậu lên lưng để cõng lên phòng y tế sơ cứu.

Lưu Quan Hữu đứng nhìn theo, hai tay đưa lên miệng che tiếng nấc, nước mắt lưng tròng. Đoàn Tinh Tinh vội ôm em người yêu vào lòng để cho em bình tĩnh lại.

Trên đường đến phòng y tế, bước chân của La Nhất Châu chưa bao giờ chậm lại.

Dư Cảnh Thiên ngồi trên lưng anh, lồng ngực của cậu áp sát vào lưng anh, vì còn tỉnh táo nên cậu có thể cảm nhận rõ tim anh đang đập nhanh như thế nào, anh đang lo lắng ra sao. Máu từ trán cậu chảy ra ướt cả một mảng trên chiếc áo trắng anh đang mặc.

Bỗng nhiên cảm thấy có lỗi ghê gớm.

Nếu cậu không bị ngất đi, cậu vẫn còn tỉnh táo, vẫn có thể trả lời khi anh gọi, liệu anh có lo lắng, hoảng hốt như bây giờ không? Chẳng chờ đại não kịp phân tích, Cảnh Thiên đã cất tiếng gọi anh:

"Anh Nhất Châu..."

La Nhất Châu nghe tiếng người trên lưng đang thều thào gọi tên mình, anh vội hỏi trong khi bước chân vẫn không hề chậm lại.

"Cảnh Thiên, em cảm thấy trong người như thế nào rồi?"

"Em đau.... anh Nhất Châu...hức...hức...." Cậu bắt đầu bật khóc. Cậu khóc vì đau một, vì thương anh đến mười.

Anh nghe mà xót hết ruột gan.

"Em gắng chịu một lát, gần tới nơi rồi"

Cậu không nói gì, chỉ siết nhẹ vòng tay đang ôm lấy anh. Thút thít.

Đến phòng y tế, anh đặt cậu ngồi lên giường để cô nhân viên sơ cứu. Khi thuốc sát trùng được bôi lên vết da bị rách, cậu thề nó xót khủng khiếp, mặt cậu méo đi vì mếu, nước mắt tự động trào ra. Anh ngồi bên cạnh vuốt vuốt lấy vai Cảnh Thiên, tay còn lại nắm lấy lấy tay cậu, ánh mắt anh vẫn dán chặt lên gương mặt đang mếu ấy không rời.

Cô nhân viên y tế thao tác nhanh chóng, sau khi cắt xong miếng băng keo dán tấm gạc trên trán cậu, cô thả lại cái kéo vào khay mới nói chuyện.

"Xong rồi, em còn đau lắm không?"

"Ổn rồi ạ". Tay còn đưa lên quẹt nước mắt.

"Ngoài vết thương ra, em còn cảm thấy không thoải mái chỗ nào không? Nếu có bất thường phải đi bệnh viện kiểm tra đấy"

"Không sao ạ"

"Em mất máu khá nhiều đấy, nằm nghỉ một lát đi"

"Có.... để lại sẹo không ạ?". Đây là điều cậu lo lắng nhất.

"Nếu em kiêng cữ đúng thì không sao nhé". Cô nhân viên cười hiền.

Cô nhìn qua La Nhất Châu, trêu đầy ẩn ý:

[Phong Dư Đồng Châu] Đường Chân Trời Màu XámNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ