Lần đầu tiên trong đời trải nghiệm cảm giác đi xe khách thật sự rất thú vị.
Ban đầu Dư Cảnh Thiên thấy mới lạ, thích thú nên líu rít nói chuyện không ngưng miệng.
"Mẹ anh có khó không?". Cậu dùng ánh mắt tò mò nhìn anh.
"Không, mẹ anh hiền lắm. Chắc chắn bà sẽ thích em". Anh cười nhéo vào má cậu.
"Thế mẹ anh làm công việc gì?"
"Mẹ anh làm ở phường thêu".
"Vậy mẹ anh thêu rất giỏi đúng không?"
"Em hỏi thừa quá đó bé!"
"Về tay không thế này thì có thất lễ không nhỉ?"
"Em đừng lo mà, anh nói không sao".
"Anh, khoảng bao lâu thì mình tới nơi?"
"Tầm 4 tiếng rưỡi"
.... (lượt bớt vì họ Dư nói quá nhiều)
"Mà anh...."
La Nhất Châu cúi xuống hôn cái chụt vào môi người nọ. Vì cả hai ngồi phía cuối xe mà mọi người xung quanh người thì ngủ, người thì làm việc riêng, cũng không ai để ý đến họ.
"Sao em nói lắm thế?"
Họ Dư chưa kịp cãi lại thì anh tiếp tục doạ:
"Em làm ồn, người ta sẽ dậy mắng em đấy". Nói xong còn lấy ngón tay chỉ vào những người đang ngủ trên xe.
Thế mà người kia im lặng thật.
Cậu không thèm nói nữa, quay mặt qua bên phía cửa xe, tập trung "ngắm cảnh" bên ngoài. Còn cố tình ngồi nhích vô trong tạo khoảng cách với anh.
Nhìn là biết dỗi rồi.
La Nhất Châu thấy em người yêu trẻ con thì buồn cười nhưng cũng chưa tính dỗ ngay.
Thấy "ghét"! Anh mặc kệ.
Dư Cảnh Thiên bực bội, chán nản ngồi tựa trán vào cửa xe, bỗng nhiên xe bị xóc làm trán cậu đập mạnh vào cửa. Đau đến méo mặt.
Nghe một tiếng "cốp" rõ to, La Nhất Châu cũng giật mình, vội ôm lấy đầu em người yêu.
"Có sao không? Đỏ rồi đây này!"
"Anh bỏ ra đi! Anh có thương em đâu". Họ Dư vẫn còn dỗi, phụng phịu, mếu máo vì đau.
"Anh không thương em thì thương cái đầu gối à?"
"Đau lắm ý"
La Nhất Châu thổi thổi xoa xoa đủ kiểu, rồi kéo đầu Dư Cảnh Thiên để lên vai mình.
"Dựa vào vai anh đây này, dựa vào cửa làm gì".
.....................................
Ban đầu thì thích thú nhưng chưa được bao lâu, Dư Cảnh Thiên đã rã rời.
Vì xe nó xóc kinh khủng.
Cảnh Thiên ngồi dựa hẳn vào người La Nhất Châu, cảm tưởng như muốn nôn hết bữa sáng ra ngoài.
Sống gần 20 năm trên đời, bây giờ mới biết mùi đi xe khách nó rùng rợn đến như vậy.
Cho đến khi đến bến xe, cậu vẫn còn lâng lâng. Chưa kịp mừng vì đã xuống xe thì họ Dư nghe như sét đánh ngang tai khi anh họ La nói là còn phải đi một chuyến xe nữa mới về nhà.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Phong Dư Đồng Châu] Đường Chân Trời Màu Xám
FanfictionMột chút kỷ niệm cho Phong dư đồng châu - couple duy nhất mình đu trong Thanh 3. FYTZ - ngang ngược có, trắc trở có, nhưng cũng đầy màu hường của tình ái. Longfic. Bắt đầu: 26/5/2021. Không đồng ý chuyển ver dưới mọi hình thức. Truyện chỉ đăng một n...