Chap 43

547 81 17
                                    

"Phu nhân tìm tôi có việc gì?". La Nhất Châu nhanh chóng đi vào vấn đề.

Bà Lý Cầm lại điềm đạm uống trà, tỏ vẻ thong dong không có gì phải vội.

"Con đi du học đi!". Bà lên tiếng sau khi đặt tách trà xuống bàn.

"Tôi nghĩ là lần trước tôi đã nói rõ ràng rồi".

"Ta biết, Tony nó lại bắt đầu tới tìm con".

"....". La Nhất Châu không trả lời vì đúng là dạo gần đây Dư Cảnh Thiên bắt đầu tới tìm anh.

"Nó là đứa không dễ từ bỏ thứ gì, trừ khi chính bản thân nó thấy chán. Nó đang không cam tâm".

"...."

"Và ta biết, con cũng không hề cảm thấy thoải mái nếu thằng bé cứ tới tìm con mãi như vậy".

"Hai đứa là anh em ruột, hai đứa yêu nhau đã là nghiệt duyên, con định đạp lên định kiến xã hội mà sống ư?"

"Khi con biết sự thật, con có cảm giác ra sao? Nếu Tony biết... Con có thể tưởng tượng nó sẽ suy sụp như thế nào mà..."

Bà Lý Cầm nói tha thiết:

"Vậy nên ta nghĩ con nên đi đến một nơi xa mà nó không biết, con có thể đi làm hoặc tiếp tục học lên tuỳ con, nhưng con không thể ở lại đây được, hai đứa không thể dây dưa mãi được".

"Nhất Châu". Bà Lý Cầm cầm lấy tay La Nhất Châu, anh rút nhẹ ra nhưng bà ta nắm chặt hơn.

"Mẹ biết, mẹ chưa một ngày nào làm tròn trách nhiệm của một người mẹ với con. Con có quyền giận mẹ, hận mẹ. Nhưng con hãy tin là mẹ sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến con trai mẹ, dù là con hay là Tony".

La Nhất Châu một mực im lặng từ nãy giờ, bây giờ mới lên tiếng:

"Tôi không thể mẹ tôi ở lại một mình..."

"Con có thể đưa bà ấy cùng đi hoặc mẹ sẽ lo cho bà ấy"

Sau một hồi suy nghĩ, La Nhất Châu vẫn nhất quyết lắc đầu. Rụt tay lại.

"Xin lỗi, tôi sẽ không đi đâu cả".

Ngay cả La Nhất Châu cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại rất kiên định, một mực không muốn nghe theo sự sắp xếp của bà ta. Anh sẽ là người quyết định cuộc đời mình chứ không phải là một ai khác.

Bà Lý Cầm thở dài.

"Nếu như mẹ nói không...." Bà ta nhìn thẳng vào mắt La Nhất Châu:

"Thì sẽ không có công ty nào dám nhận con cho dù con có tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc đi chăng nữa".

"Không lẽ con định làm ở cửa hàng tiện lợi suốt đời?"

Nói ngọt không được thì đe doạ.

La Nhất Châu dường như không hề thấy bất ngờ. Anh bật cười trước người phụ nữ tự nhận là mẹ mình:

"Tuỳ phu nhân!".

La Nhất Châu đứng dậy, vừa định bước đi, thì bóng dáng người trước mặt làm anh đứng hình.

[Phong Dư Đồng Châu] Đường Chân Trời Màu XámNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ