Chap 10

615 69 6
                                    

"Em có thấy Oánh Hạo đâu không?

"Ở bên trong kìa anh"

Dư Cảnh Thiên theo La Nhất Châu đi vào trong, thấy một chàng trai đứng đưa lưng ra ngoài với dáng người cao, mảnh khảnh, tóc dài màu nâu hạt dẻ gợn sóng, đang búi một nửa tóc lên, trên búi tóc còn ghim thêm một cái cọ nhỏ. Khi người đó quay người lại, gió thổi nhẹ làm tóc người nọ bay bay, Dư Cảnh Thiên nhìn có chút ngỡ ngàng.

Người này phải dùng từ "mỹ nhân" để hình dung mới đúng.

Làn da trắng mịn màng, môi hồng cong cong hờn dỗi, đôi mắt nâu hút hồn, tuy có dính chút màu vẽ trên mặt nhưng cơ bản không thể dìm được cái nhan sắc này.

Vị "tỷ tỷ" trước mặt thật sự quá xinh đẹp rồi.

Dư Cảnh Thiên len lén nhìn qua La Nhất Châu, anh quen với đại mỹ nhân này từ khi nào vậy?

Chợt nghe tiếng La Nhất Châu gọi:

"Hi Đại Long, lâu rồi không gặp"

Người nọ tự nhiên đanh mặt lại, đôi mắt nâu hút hồn khi nãy bây giờ đang quắc lên, tay cầm cái cọ chĩa thẳng vào mặt Nhất Châu, mắng không vấp:

"Tao tên Tôn Oánh Hạo, mày mà gọi bậy bạ một tiếng nữa là cái cọ này bay vào mồm mày đấy"

Dư Cảnh Thiên nghệch mặt ra.

Vừa mở miệng nói một câu là hình tượng cũng bay luôn theo gió.

Cậu quyết định rút lại 2 từ "mỹ nhân" khi nãy.

Hóa ra lại là một vị "tỷ tỷ" đanh đá.

La Nhất Châu cười haha dường như không xa lạ với tính cách của Tôn Oánh Hạo, dùng một tay gạt cái cọ đang chĩa thẳng mặt mình ra.

"Gì đây?". Tôn Oánh Hạo hất mặt về phía Dư Cảnh Thiên.

"Tao mang một trợ thủ đến cho mày đây, mới nghe mày than thiếu người, đây là Dư Cảnh Thiên"

"Em... chào anh". Cậu cũng cười chào Tôn Oánh Hạo, gọi người này là anh cũng hơi ngượng mồm.

Vị "tỷ tỷ" này xem ra là một người không hề dễ sống chung. Anh ta nhìn cậu không đáp. Nhưng vì thiếu người mà thời gian thì càng gấp rút nên cũng đồng ý ngay.

"Hy vọng người của mày được việc". Nói xong đi lại vào trong.

"Nhìn cậu ta hung dữ vậy chứ nội tâm không vậy đâu. Thấy em ngồi không cũng chán, hay là ở đây phụ tụi anh một lát? Nếu như em không thích..."

"Được ạ". Thật ra cậu rất thích vẽ.

"Ổn chứ?"

"Ổn hơn chữ ổn"

"Anh....". Chưa nói hết câu thì điện thoại anh lại reo inh ỏi.

"Anh đi nhanh đi, đi nhanh đi!"

La Nhất Châu vừa đi vừa nghe điện thoại, tự nhiên anh cảm thấy bất an.

Mình đưa em ấy đến đây liệu có ổn không nhỉ?

Sự thật chứng minh La Nhất Châu lo lắng không hề thừa khi chỉ nửa tiếng sau anh nghe điện thoại của người bên khoa Mỹ thuật gọi qua.

[Phong Dư Đồng Châu] Đường Chân Trời Màu XámNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ