Chương 37: Nước mắt

2.3K 101 17
                                    

Không nghe thấy Khương Lạc nói thêm gì nữa, có thể là nàng chỉ trầm mặc nhìn Lăng Giản ly khai mà thôi.

            Cửa mở ra rồi đóng lại, thang máy đi xuống. Lăng Giản không biết giờ khắc này tâm tình của Khương Lạc là như thế nào, có thể nàng còn đang khóc, khóc đến vô pháp ngăn cản; có thể nàng đã ngủ, ngủ để khỏi phải suy nghĩ gì cả; lại có thể, nàng đang ngây ngốc tựa ở đầu giường, tự hỏi phần tình cảm này còn đáng để cứu vãn không.

            Tâm đau xót, nhưng lại có thêm một tia thả lỏng. Nhìn những vì sao trong bầu trời đêm, Lăng Giản sau khi khổ sở thì cũng thản nhiên không ít, nàng đã buông tay, rốt cuộc cũng buông tay được rồi. Thời điểm nàng nói ra những điều kia với Khương Lạc, thời điểm nàng thừa nhận địa vị của mấy nữ nhân trong lòng nàng, phần khắc cốt minh tâm kia cũng từ từ chìm vào trong lòng, chân chính trở thành quá khứ.

            Lau lau khóe mắt đầy nước, Lăng Giản mua một túi khăn ướt để hoàn toàn lau sạch mấy vệt nước mắt trên mặt mình. Nghĩ đến những y vật, drap trải giường còn ở nhà trọ, Lăng Giản không thể không đánh xe trở về đó, lấy mấy cái valy xếp chồng lên nhau đi xuống, đón xe trở về nơi ở mới thuộc về mình và mấy nữ nhân.

            'Ta đã về!' trở về nhà, Lăng Giản giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, ở trong phòng khách đặt valy xuống. Chỉ là, thời điểm nàng phát hiện mấy nữ nhân nghiêm mặt không muốn để ý đến; thời điểm nàng phát hiện Hứa Linh Nhược không ở cùng các nàng, trong đáy mắt Lăng Giản hiện ra một tia ngập ngừng, nàng thu lại nụ cười trên khóe môi, hỏi: 'Làm sao vậy? Sao mà dáng dấp như vậy a? Linh Nhược đâu? Sao không ở cùng các ngươi?'

            ‘Bỏ nhà. . .' Lam Thanh Hàn tư thái lạnh lùng mở miệng, hướng Ôn Nhứ Yên bên người nháy mắt ra hiệu.

            ‘Ra đi. . .' Ôn Nhứ Yên bổ sung sau đó, trên mặt mơ hồ có chút tức giận.

            'Hừ. . .' đây là Lam Nhược Y.

            Làm cái gì vậy? Chơi trò tiếp thoại sao? Lăng Giản tựa tiếu phi tiếu nhìn các nàng, nàng không hiểu các nàng có ý gì: 'Bỏ nhà ra đi? Ha ha ha a. . . Các ngươi đến cùng là đang nói cái gì a? Ta hỏi các ngươi Linh Nhược chạy đi đâu rồi, các ngươi làm sao. . .' rời nhà bỏ đi?! Lăng Giản rốt cuộc cũng tiếp thu được ý tứ trong lời nói của các nàng, giọng nói to lên đến mức độ thứ tám: 'Cái gì?! Linh Nhược bỏ nhà? Bỏ nhà ra đi?!'

            'Biết còn hỏi. . .' Lam Thanh Hàn khoanh hai tay lại, dựa vào ghế sofa, một bộ dáng vẻ không liên quan đến mình, liếc mắt nhìn Lăng Giản: 'Tỷ tỷ tự nhiên là bỏ nhà ra đi, nếu không, như thế nào lại không ở trong biệt thự.'

            'Tại sao lại như vậy? Linh Nhược nàng đang yên đang lành sao lại phải bỏ nhà ra đi! Lại nói, sao các ngươi không ngăn cản nàng?' kiến thức của Linh Nhược đối với thế giới hiện đại đều là hiểu biết lơ mơ, vạn nhất ở ngoài gặp phải người xấu thì làm sao đây?! Người xấu bây giờ, có võ công cũng bị hại dễ dàng thôi! Lăng Giản cuống lên, trong nháy mắt trán đã rịn đầy mồ hôi lạnh. Nàng tin tưởng các nữ nhân của nàng, hơn nữa còn quan tâm các nàng. Vì lẽ đó vừa nghe Hứa Linh Nhược bỏ đi, sau khi không biết phải làm sau thì Lăng Giản cũng có một ý tưởng: ‘Đi tìm! Cho dù tìm khắp thành B cũng phải mang được Linh Nhược về!!!

[BHTT] [Edit] Hồng bài thái giám ・ Tục - Nam Mệnh VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ