Đường Khả Hinh cảm thấy choáng váng, lập tức cho rằng mình lại đã xuyên không rồi, cô nhất thời hoang mang lo sợ ngẩng đầu lên, cách cửa sổ mông lung phía sau xe, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ ngồi ở trong xe, đang cầm tay lái nhìn ra phía ngoài khách sạn, vẻ mặt cô đau khổ, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lầu bầu thốt ra: "Hôm nay không phải anh nói muốn nghỉ ngơi sớm một chút sao? Anh ra ngoài làm gì ?"
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi vừa thu lại, nhìn cô, biết cô nghe được mình và Nhậm Tử Hiền nói chuyện ở ‘phòng tổng thống', cười trào phúng nói: "Cho nên tôi muốn về nhà, cô thì sao?"
Giống như hai người rất quen thân.
"Tôi . . . . . Tôi cũng muốn về nhà. . . . . ." Đường Khả Hinh sắp khóc nói.
"Có phải cô có một thói quen, khi muốn về nhà, cũng sẽ tùy tiện bò vào xe của người khác hay không? Ba năm trước đây như thế này, ba năm sau cũng như vậy!" Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi có chút không vui, ngồi ở sau xe nhìn Đường Khả Hinh.
"Tuyệt đối không phải! ! Tôi lập tức xuống xe! Tôi đi nhầm thôi!" Đường Khả Hinh hoảng sợ không nhẹ nhìn sắc mặt tức giận của Tưởng Thiên Lỗi, vừa định đẩy cửa xe đi ra, nhưng vừa nhìn bên ngoài cửa sổ, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt và biểu hiện của cô, cũng lạnh lùng quay mặt sang, ánh mắt cứng lại, nhìn thấy Nhậm Tử Hiền mặc áo khoác theo phong cách thời trang Paris, mang giày cao gót, đang muốn đi thẳng tới xe của mình, anh bình tĩnh vươn tay, kéo eo của Đường Khả Hinh một cái, khi cô a một tiếng cô đã nằm ở trên đùi của mình!
Đường Khả Hinh hoảng sợ, chôn mặt ở giữa bụng Tưởng Thiên Lỗi, đôi tay nắm chặt một góc tây trang của anh, hoảng sợ đến mất hồn mất vía, hôm nay thật vất vả mới tìm được đường sống trong chỗ chết, tuyệt đối không muốn xảy ra chuyện. Cô nghĩ tới đây, cả người run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu, nhìn cô hoảng sợ như vậy, liền tỉnh táo căn dặn tài xế: "Lái xe."
"Vâng" Tài xế lập tức mở khóa, từ từ nổ máy xe, đột nhiên rẽ ở trước mặt, chạy về phía cây cầu dài đường ven biển.
Tô Thụy Kỳ nhắc cổ tay nhìn đồng hồ, có chút gấp nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất thời thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen chạy qua trước mặt của mình, sau đó anh nhìn thấy Đường Khả Hinh hoảng sợ từ trong ngực Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn về phía sau, lại bị Tưởng Thiên Lỗi ôm vào trong lòng, ấn đầu của cô dính vào lồng ngực của mình nơi, sắc mặt của anh ngưng tụ, nhìn hình ảnh này, nhất thời làm anh không tin vào mắt của mình.
Gió biển có chút mát mẻ.
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, có chút bất đắc dĩ nhắm mắt lại, khẽ thở dài một hơi, đang lúc này nghe thấy tiếng Nhậm Tử Hiền trò chuyện với biên tập viên của một tạp chí quốc tế nổi tiếng đến xem buổi trình diễn thời trang, cô vẫn sáng chói như vậy, sắc bén như vậy, cá tính như vậy, anh khẽ mỉm cười, tạm thời quên chuyện của Khả Hinh, đẩy cửa xe đi xuống xe, tựa vào trước xe, mỉm cười nhìn Nhậm Tử Hiền ở đường cái phía đối diện.
Nhậm Tử Hiền đang nói chuyện với biên tập viên của tạp chí, dùng tiếng Pháp lưu loát nói về buổi trình diễn thời trang tối nay tổ chức rất thành công, mới vừa muốn cùng biên tập viên của tạp chí đi vào khách sạn, đột nhiên cô đứng lại tại chỗ, sắc mặt thay đổi, cuối cùng cô xoay người, cách đèn đường màu đỏ băng qua đường cái, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ vẫn đẹp trai, phong cách, tao nhã tựa vào bên cạnh xe, mỉm cười nhìn mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào Môn Tranh Đấu 1: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
RomanceHÀO MÔN TRANH ĐẤU I: NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc Tác giả:Hàn Trinh Trinh Thể loại: ngôn tình Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc là một câu chuyện tình bi kịch của nữ nhân vật ch...