Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn quản lý.
Trần Mạn Hồng lại tức giận nói với Đường Khả Hinh: "Cha của cô đi ngồi tù, mẹ cô gả cho dân cờ bạc, nhà hàng của anh trai cô bị đóng cửa, Thị Trưởng phu nhân rơi xuống biển, mấy chuyện đó có liên quan đến cô sao?"
Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, từng viên nước mắt trong suốt lăn xuống.
"Nếu không có liên quan đến cô! ! Vậy cô ngẩng đầu lên cho tôi! Trần Mạn Hồng tôi không có loại nhân viên không có tiền đồ, không có khí phách! ! Cho dù có một ngày cô phải đi khỏi Khách sạn Á Châu, cô cũng phải trong sạch, ngẩng đầu lên cho tôi! ! Mà không phải sợ hãi rụt rè cút ra ngoài! Cô mất mặt mũi! Tôi cũng mất mặt mũi! ! Phòng ăn ngự tôn cũng mất mặt mũi! !" Trần Mạn Hồng tức giận nhìn bộ dáng chịu đựng của Đường Khả Hinh, cô lại tức giận nói: "Tôi đã sớm nhìn Thị Trưởng phu nhân kia không vừa mắt! Mềm mại giống như bông gòn, hơi thở mong manh, muốn tan thành nước, sẽ chết không sống, nhìn cũng ghê tởm chết rồi ! Cô là một cô gái kiên cường, tại sao phải vì thứ người mềm nhũn rơi xuống biển, mà gánh chịu cái giá mất đi công việc tốt ? Mạng của cô ấy là một mạng, mạng của cô không phải là mạng hả ? Cô ấy sống cũng là sống, cô sống cũng là sống! ! Bây giờ không phải nói người nào sống lâu hơn, mà là nói ai dũng cảm hơn để sống!"
Khả Hinh được sự cổ vũ, nhìn về phía Trần Mạn Hồng khóc nói: "Cám ơn quản lý tin tưởng tôi . . . . . Chỉ là tôi không có mặt mũi ở lại chỗ này nữa. . . . . . Tôi không xứng làm nhân viên của cô. . . . . ."
Trần Mạn Hồng nghe chua xót trong lòng, nhìn về phía Đường Khả Hinh, cắn răng nói: "Chỉ cần cô trong sạch, cho dù má trái đã bị hủy, tâm hồn của cô cũng phải sẽ sạch, tại sao cô không còn mặt mũi? Nói ra lời thất vọng như vậy, tại sao trước kia sống ở trong kho hàng không biết xấu hổ ! Cho nên tôi nói, người sống phải sẽ sạch, sống thản nhiên! ! Tôi không nhìn nổi cái loại sợ hãi gì đó!"
Văn Chi cũng tức giận tiến lên một bước, hướng về phía Khả Hinh khích lệ cô nói: "Đúng vậy! Chúng tôi đều tin tưởng cô không có làm sai việc gì. Mặc dù làm chung với cô không bao lâu, nhưng tôi cảm thấy cô là người rất tốt, rất chăm chỉ, tan việc còn có thể ở lại giúp đỡ chúng tôi một chút ! Cô là đồng nghiệp tốt của chúng tôi, không nên tùy tiện đi khỏi! Mấy con bé chết tiệt ở bộ phận sảnh tiệc, sáng sớm hôm nay còn đắc chí, nói phòng ăn chúng ta đều là người man rợ, tức chết tôi rồi!"
"Đúng vậy!" Tiểu Nhu cũng mím môi, tiến lên khóc nói: "Cô đừng đi. . . . . . Tôi không nở xa cô, chúng tôi đều tin rằng cô không phải là loại người như vậy! Cái loại người nói xấu người khác, đều là người không có tư cách, kiếm nhã, không lịch sự, không có lòng tốt, không tử tế! Cô đừng vì người khác mà buông tha mình ! Tiền lương của cô thật cao, so với Bộ trưởng còn cao hơn ! Đi rất đáng tiếc !"
Tất cả nhân viên từ trưởng kíp trở xuống, mọi người bất đắc dĩ nhìn về phía Tiểu Nhu.
Khả Hinh biết ơn, rơi lệ nhìn mọi người.
Trần Mạn Hồng lại tức giận nhìn Nhã Tuệ ở một bên im lặng rơi lệ, nói: "Cô động một chút là nói đi, không phụ lòng cô sao? Cô đã cố gắng rất nhiều, tôi nhìn thấy! Tôi và cô học chung trường, các bạn học chúng ta đều đi ngủ, một mình cô nắm đèn pin cầm tay, núp ở trong chăn học tiếng anh, thật vất vả mới lên làm quản lý, nói buông tha liền buông tha? Không phải khách sạn Á Châu cho cô tương lai, mà là bản thân cô tự cố gắng! ! Ai bảo cô trộn lẫn số mệnh của cô và số mệnh quý giá của người ta? Không trộn lẫn không được sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào Môn Tranh Đấu 1: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
RomanceHÀO MÔN TRANH ĐẤU I: NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc Tác giả:Hàn Trinh Trinh Thể loại: ngôn tình Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc là một câu chuyện tình bi kịch của nữ nhân vật ch...