23. Hơn bao giờ hết

1.1K 116 14
                                    

La Rouge gần đây rất đông khách, Bae Joohyun đăng kí ca tối từ sáu giờ cho tới mười giờ đêm, mấy ngày này liên tục làm việc tới quá tận mười một giờ mới rửa xong mấy chồng bát cao ngập đầu đó.

Mỗi bữa ăn ở đây có giá lên tới vài trăm ngàn won, sơn hào hải vị trên đời đều thu gom vào những chiếc đĩa mạ vàng chạm khắc hoa văn tinh xảo, tới cả thìa dĩa cũng tráng qua một lớp gương sáng chói.

La Rouge không có đủ nhân viên phục vụ vào những ngày đông khách, một học sinh cuối cấp như Joohyun có thể làm việc ở đây cũng là do tình cờ đi ngang qua nhìn thấy tin tuyển dụng làm việc theo giờ. Không ai biết Joohyun là học sinh trung học, chỉ thấy đứa nhỏ này cần cù chăm chỉ lại kiệm lời, chẳng bao giờ làm sai chuyện gì, quản lý thấy có ích liền gọi tới thường xuyên.

Gần tới giờ đóng cửa, chồng bát cuối cùng đã được rửa sạch sẽ úp lên chạn, Joohyun mới bắt đầu thở hắt một tiếng lau khô đôi bàn tay bợt bạt của mình vào khăn khô. Cô nhìn từng đầu ngón tay nhăn nheo đầy vết chai sạn của mình, lòng có chút buồn bực.

Những lúc quá đông khách, dùng găng tay không thể ma sát kĩ bằng tay trần, cao su sẽ làm giảm mức độ cảm nhận độ sạch sẽ của bát đĩa, Joohyun chỉ có thể nhẫn nhịn bỏ găng mà rửa hết từng chồng bát ngập đầu suốt hơn hai tiếng đồng hồ.

Lúc này toàn thân mệt lử, chóp mũi chỉ mới ngửi thấy mùi nước rửa bát thoáng qua thôi đã khiến dạ dày trống rỗng quặn lên từng cơn.

Quản lý nhìn thấy Joohyun dọn dẹp xung quanh sạch sẽ rồi mới cởi tạp dề, lúc này bỗng vẫy tay gọi cô lại:

"Joohyun à, sắp tới có một buổi tiệc thuê La Rouge tổ chức, phục vụ ở đó một buổi tối tính bằng lương của một tuần, cháu có muốn nhận không?"

Quản lý của La Rouge là một người phụ nữ gầy gò đã ngoài bốn mươi, tính tình trầm ổn ngay thẳng. Joohyun có cảm giác người này rõ ràng biết cô chưa học xong cấp ba nhưng vẫn liều lĩnh nhắm một mắt mở một mắt để cô ở lại làm việc, nhiều lúc còn cho cô cầm một ít bánh ngọt thừa trong bếp về để ăn lót dạ, có thể coi như là một chút lòng tốt hiếm hoi được ban bố trong mảnh đời tối tăm cằn cỗi này.

Joohyun nghe tới lương của một tuần thì mắt sáng bừng, vội vàng gật đầu lia lịa. Bà quản lý bị dáng vẻ này của cô chọc cười: "Chỉ đơn giản là đứng phục vụ quầy thôi, không có gì khó đâu. Hôm đó sẽ có người chỉ dẫn cháu cặn kẽ hơn, đồng ý chứ?"

Bà quản lý cảm thấy đứa trẻ này luôn đơn thuần tới đáng thương, cho dù là dáng vẻ nào cũng có thể không chút bận lòng mà khoác lên trên mặt. Vui vẻ thì cười, buồn bực sẽ lộ rõ trong mắt, chỉ có tức giận hay ấm ức là chưa từng xuất hiện rõ ràng, cho dù có đôi lúc bà cảm thấy đứa nhỏ này đã nhẫn nhịn đến gần như bùng nổ rồi.

Ở thế giới cá lớn nuốt cá bé này, không chút thân thế hay địa vị, bất cứ lúc nào cũng sẽ dễ dàng bị dẫm đạp dưới chân. Bà chứng kiến cảnh này chẳng phải mới lần một lần hai, đáng thương cho một cô bé không thể cất tiếng nói.

Bà bất đắc dĩ thở dài, dặn dò thêm mấy câu rồi để Joohyun tan ca trở về nhà. Joohyun vui vẻ cúi đầu chào bà, xách túi đồ của mình ra về. Lúc đi ngang qua người quản lý, bà kịp nhìn thấy chiếc túi đeo chéo bên vai Joohyun đã gần như rão ra đến nơi, cứ như thể sẽ đứt phựt bất cứ lúc nào.

[SEULRENE] Tiêu Khiển (MA-18)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ