02. Nhu thuận, hèn mọn, và ngoan độc

1.9K 226 13
                                    

Cảnh báo không bao giờ thừa:

Kang Seulgi là tra.

"Mẹ nó, đỉnh thật!"

Park Sooyoung từ bàn trên quay xuống nhìn Seulgi, không cố kị gì mà cười hỏi: "Nghe nói ông già nhà cậu vừa mới làm cái con siêu mẫu gì đó to bụng hả?"

Seulgi lạnh mắt nhìn Park Sooyoung, khoé môi mang theo ý cười cợt nhả: "Thế nào? Cũng muốn?"

"Nhà tôi thiếu của chắc? Lại còn thèm khát tới mức đi làm mẹ ghẻ cậu? Từng đấy tuổi rồi không ở nhà mà ôm cháu, lại còn đi thề non hẹn biển yêu đương nồng nàn với một con mẹ người mẫu."

Kang Seulgi nhếch miệng không đáp, tầm chú ý lơ đễnh hồi lâu, lại chẳng thuộc về nơi này.

Ánh nắng chiếu rọi đến bàn học bị vẽ nhoe nhoét, áo trắng lấm bẩn, người có lẽ đã quá kiệt sức mà nằm yên.

Giống như con thú nhỏ bị đả thương.

Cô thầm nghĩ trong đầu, thật sự nhu nhược muốn chết.

Park Sooyoung bên cạnh vẫn cứ thao thao bất tuyệt cất cao giọng hỏi: "Ông già cũng đầu năm rồi phải không? Bao giờ thì nhượng lại đống tiền của cho cậu để đi chăm cháu đây?"

"Cháu cái gì, vẫn còn thằng con vừa mới biết lẫy đây này."

"Má?! Lão già khoẻ vậy?"

Seulgi nhìn tên lắm mồm trước mặt, đạp một cái thật mạnh lên chân ghế phía trước khiến tiểu thư nhà họ Park suýt chút nữa ngã lăn xuống sàn.

Cửa bên ngoài mở ra, Cho Miyeon cau có dẫn đầu đám con gái trở về chỗ ngồi, lúc đi qua bàn cuối vẫn là mang thái độ săn đón ghé mắt nhìn Seulgi một cái lấy lòng.

Đối tượng được đôn đả thì đã gục đầu ngủ từ lâu.

Sooyoung săm soi giây lát, đột nhiên "ê" một tiếng: "Cho Miyeon, tôi nhặt được cái này trên ghế của cậu này." Cô giơ chiếc khuyên đính kim cương nhỏ nhắn trong tay lên, huơ qua hươ lại, nham nhở cười.

Cho Miyeon sững sờ mở to mắt, vẻ mặt hơi bối rối nhìn đồ vật trong tay Park Sooyoung hồi lâu, cuối cùng mới tiến lại gần.

"Của tôi..."

Bàn tay muốn với lấy liền bị Park Sooyoung rụt lại, giơ ra trước ngọn đèn soi xét kĩ lưỡng:

"Ừm, mẫu này là Cartier, đẹp đó."

Cô hềnh hệch cười, mang vẻ mặt cảm khái đặt chiếc khuyên lên tay Cho Miyeon, nói lớn: "Làm giống y nguyên hàng thật, đẹp đó."

Cho Miyeon biến sắc, giật lấy chiếc khuyên trong tay Sooyoung mà giống như cầm mồi lửa.

"Nói bậy gì vậy?!"

"Ây dà! Sao chưa gì đã nóng rồi?" Park Sooyoung mang biểu tình vô tội nhìn Cho Miyeon, hơi nghiêng đầu ngó qua bên kia, cất tiếng hỏi: "Ủa không phải cậu náo loạn cả nhà vệ sinh chỉ vì cái khuyên này sao? Đánh lộn người rồi à?"

Kang Seulgi đã tỉnh từ bao giờ, nhíu mày chống cằm nhìn một màn diễn ra ngay trước mặt, ánh mắt lãnh đạm mang theo chế giễu nồng đậm không buồn giấu diếm.

[SEULRENE] Tiêu Khiển (MA-18)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ