14. Xét tới hậu quả

1.1K 154 6
                                    

Chuông báo vào lớp kêu tròn một phút rồi tắt ngóm, đám học sinh ì ạch lục tục trở về chỗ ngồi. Giám thị mở cửa phòng, trên tay cầm theo một tập đề thi được đóng bìa vàng niêm phong cẩn thận.

"Đã ôn tập kĩ càng hết chưa?"

Một đám trẻ ranh cà lơ phất phơ nhìn vị giám thị nổi danh nghiêm khắc nhất trường đứng trên bục giảng, bộ móng đỏ rực làm nổi bật làn da trắng nõn của bàn tay cầm theo một chiếc thước thật dài, không chút cố kị mà đập nó xuống mặt bàn phát ra một tiếng kêu vang chát chúa. Lũ học sinh vô thức dựng thẳng sống lưng, ưỡn ngực đồng loạt phát ra tiếng:

"Rồi ạ."

Kang Seulgi chống tay bên cằm, nghiêng đầu quan sát giáo viên đang ngồi hiên ngang phía trên. Mái tóc hung đỏ dài tới thắt lưng theo chuyển động của cô mà khẽ đung đưa, gương mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt lại lộ ra uy áp đáng sợ khiến cho đám trẻ luôn coi trời bằng vung cũng phải ngồi ngoan ngoãn im thin thít tại chỗ. Lúc ánh mắt của cô giáo chạm tới tầm nhìn của Seulgi thì dừng lại, đồng tử đen nhánh toát ra nét bình thản thong dong, không mang theo chút cố kị cùng né tránh nào giống như những người lớn trước đây đã từng.

"Tôi tên là Kwon Bo Ah, các em có thể gọi tôi là cô Kwon. Tôi sẽ giám sát bài thi của các em trong ngày hôm nay, nếu có câu hỏi thì trực tiếp giơ tay, tôi sẽ tới tận bàn."

Seulgi nhoẻn miệng cười, khoé môi mấp máy mấy chữ gì đó, vị giám thị xinh đẹp ở khoảng cách xa xôi cũng chẳng có cách nào dịch nghĩa nổi.

Kwon Bo Ah dĩ nhiên biết đứa trẻ khệnh khạng ngồi bàn cuối kia là ai. Kênh kiệu  ngạo mạn tuỳ ý, thật sự cho dù có gộp cả cái trường này vào cũng còn dễ đối phó hơn là con cáo nhỏ mắt sắc lẻm đang ngồi kia. Chí ít đó là những lời cảnh cáo thiện chí được nhắn nhủ dành riêng cho cô, rằng riêng đối với học sinh Kang, tốt nhất là nên mắt điếc tai ngơ phất tay cho qua chuyện.

Kwon Bo Ah không thích ngôi trường này, không thích thái độ xấc xược láo lếu của lũ học sinh, càng ghét cay ghét đắng vẻ mặt nịnh hót của hội giáo viên dành cho đám phụ huynh lắm quyền nhiều của kia. Cái duy nhất cô thích chính là tiền, vì tiền Kwon Bo Ah có thể nhẫn nhịn đến mức nhân phẩm biến dạng. Ban đầu mặc dù khó chịu bí bách tới cực điểm, nhưng khi dần làm quen thì cảm thấy cũng sẽ chỉ tệ đến thế là cùng. Cô thầm nhủ, biết cách xoay xở được là sẽ sinh tồn được.

Bo Ah bình thản dùng đầu móng tay sắc lẹm của mình rạch một đường mở tập đề thi ra, lấy giấy tờ bên trong liếc qua trong chốc lát rồi mới bước tới đưa cho học sinh đầu bàn.

"Chuyền xuống."

Nói đoạn nghiêm túc đảo mắt quanh lớp một hồi, nhàn nhạt nói: "Bất cứ hành vi gian lận nào cũng đều sẽ bị huỷ bài thi. Một phút sau khi phát đề xong sẽ bấm giờ."

Kang Seulgi nhận được đề bài từ bạn học phía trước, mắt đảo qua trong thoáng chốc, xác định xong nội dung chuẩn xác ăn khớp hoàn toàn với thông tin mình nhận được mới đặt đề xuống bàn.

Tầm mắt đột nhiên chuyển qua bàn học trống rỗng cách đó không xa, ánh nắng nhạt màu loang thành từng vệt trên mặt bàn gỗ sáng màu, tôn lên sự trơ trọi tới mức gần như là cào thành cơn phiền toái trong lồng ngực Kang Seulgi.

[SEULRENE] Tiêu Khiển (MA-18)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ