Chương 20: Tức Chết Bảo Bảo Mà!

1.1K 113 2
                                    

Sau ngày hôm đó, Soobin cũng không lui tới bệnh viện nữa, cũng không hỏi về Jinhae, mỗi ngày đều như trước, đưa Yeonjun đi làm, sau đó bản thân chạy đến trường đua, dùng tốc độ để xóa tan những buồn phiền chán nản mà hắn giấu không cho Yeonjun biết.

"Soobin!!! Sao không thấy hoàng hậu tới nữa??" lão Tứ kéo kéo Soobin vừa mới đua xong vào phòng nghỉ, bắt đầu truy hỏi tung tích "người ấy" của hắn.

"Hỏi làm gì?" Soobin liếc mắt nhìn lão Tứ.

"Anh em ở đây ai cũng quan tâm cậu cả, nên.... muốn biết một chút ấy mà!!" lão Tứ cười cười.

"Không cần thiết!" Soobin không thèm nhìn lão Tứ nữa, tự mình với lấy chai nước suối bên cạnh uống.

"Cậu mà không nói, chúng tôi không biết mặt hoàng hậu của cậu, nhỡ sau này nhìn trúng người ấy thì cậu đừng trách chúng tôi đấy nhé!!!" lão Tứ giở giọng khiêu khích, muốn trêu hắn một chút.

Soobin ngược lại không nổi giận, chỉ nhẹ nhàng cười lương thiện "nếu thực sự có ngày đó... chỉ trách các người xui xẻo thôi"

Phải biết Soobin ghen lên thì sẽ kinh khủng thế nào, dù Thiên Mẫu nương nương hạ giới cản trước mặt hắn cũng sợ rằng bị hắn ném qua một bên....

"....." lão Tứ cùng đám anh em đang núp sau cửa khẽ rùng mình một cái.

"Tôi đi trước!" Soobin nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, đem găng tay, mũ và đồ bảo hộ bỏ vào tủ riêng, sau đó đi mất.

...

"Trưởng phòng Choi, đây là bản thảo thiết kế trong quý này của chúng ta, mời anh xem qua!" Seoyoon vui vẻ đưa tập tài liệu cho cậu.

"Được, ngồi đi" Yeonjun mỉm cười nhận lấy "do cậu thực hiện?"

"Là cả tổ bọn em cùng cộng tác" Seoyoon thành thật trả lời.

"Rất tốt, khả năng làm việc tập thể rất cao!" Yeonjun vừa xem vừa gật đầu "ý tưởng cũng rất độc đáo.... khá hoàn hảo!!"

"Thật sao? Cám ơn trưởng phòng Choi!!!" Seoyoon nghe xong cả liền cười tít mắt, cúi đầu cám ơn rồi quay ra cửa cùng những thành viên còn lại vui mừng.

Yeonjun liếc mắt nhìn thấy đám thực tập sinh kia nhảy nhót mà buồn cười, nhớ đến ngày đó mình cũng vậy, cảm giác bản thiết kế được cấp trên khen ngợi sướng rơn cả người, thậm chí cả ngày đó không ăn không uống cũng thấy no. Đó chính là cảm giác thành tựu khi bản thân mình nỗ lực cố gắng hết sức và được đền đáp xứng đáng.

"Vào đây!!" Yeonjun gọi các thực tập sinh ngoài cửa vào.

"Trưởng phòng Choi" một nhóm 4 người lần lượt đi vào, tâm trạng cực kì phấn khởi cúi đầu trước Yeonjun.

"Tất cả đến đây!" Yeonjun đặt bản thảo lên bàn "khá hoàn hảo, nhưng còn một số chi tiết cần chỉnh sửa một chút như....."

Yeonjun vừa quan sát thái độ của bọn họ vừa hướng dẫn.

"Rõ chưa?"

"Đã rõ, cám ơn trưởng phòng Choi chỉ dạy, bọn em sẽ cố gắng hoàn chỉnh lại bản thảo này!" cả tổ đều đồng thanh đáp lại.

|SooJun ver| Bởi vì đó là anh!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ