Chương 45: Bởi Vì Đó Là Anh!

806 91 13
                                    

Yeonjun bị Soobin đẩy vào bàn ăn, Myung Hee sớm đã nấu xong mọi thứ, chỉ chờ cậu ra ăn mà thôi. Yeon Hoon đang ngồi ở ghế của mình đọc báo, nghe động tĩnh liền ngẩng đầu lên, gương mặt đã không còn tức giận như vừa rồi nữa.

"Junie, mau ngồi xuống, ăn đi con." mẹ Choi đẩy thức ăn đến trước mặt cậu, mỉm cười hiền hậu, sau đó giật lấy đạo cụ ngụy trang của ba Choi "ông, đừng có dán mắt vào tờ báo đấy nữa, mau ăn với con đi, Soobin nữa, cùng ăn nào, lúc nãy nghe Junie nói con thích ăn chua, mẹ đặc biệt nấu món này cho con này." nói rồi Myung Hee đẩy một đĩa thức ăn khác đến trước mặt hắn.

"..." Yeonjun giật mình nhìn hai người họ, cái gì mà mẹ? Một mình Soobin làm càn đã đành, ngay cả mẹ cũng... "từ từ nào, hai người... hai người có phải quá nhanh rồi không?"

Soobin cười cười cám ơn mẹ Choi, sau đó hướng ba Choi cúi đầu một cái, rồi ngồi xuống cạnh Yeonjun, ngoan ngoãn ăn cơm.

"nhanh? Thế có nhanh bằng việc anh mấy tháng nay im hơi lặng tiếng, đùng một cái lại dắt cả con rể lẫn bé con trong bụng anh về đây hay không? hả?" Myung Hee nghiến răng trừng mắt với cậu.

"..." nghe mẹ nói xong, Yeonjun lùng bùng lỗ tai, tự biết đuối lý không thể cãi, đành ngậm ngùi cúi đầu ăn cơm.

"hai đứa định khi nào thì cưới? Để ba còn biết mà chuẩn bị." Yeon Hoon đang từ tốn ăn cơm, bất chợt bỏ bát xuống, nâng mắt nhìn con trai mình và Choi Soobin.

"..." Yeonjun lần nữa hoang mang, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Khoan... Khoan đã, chuyện gì đang xảy ra? Không phải sáng nay ba còn hùng hùng hổ hổ như muốn giết người đấy sao? Lý nào mới chưa đầy một tiếng đồng hồ đã thay đổi thái độ nhanh như thế? Ai có thể nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra không?

"chuyện này con theo ý của anh Yeonjun ạ." Soobin ở bên cạnh nhỏ giọng đáp, gương mặt tràn đầy hạnh phúc xuân xanh.

"em đẩy hết cho anh sao?" Yeonjun trợn mắt nhìn hắn.

"không phải, là thuận theo ý anh!" Soobin buông đũa, cưng chiều giải thích "anh cảm thấy khi nào thích hợp để tổ chức hôn lễ thì em sẽ tổ chức, còn nếu anh không khỏe, chúng ta dời lại."

Yeon Hoon lặng lẽ quan sát Soobin.

"... nhưng..."

"không có nhưng nhị gì cả, sau khi về gặp ba mẹ em, chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn!" hắn bình thản nói, nét kiên định hiện rõ từ tận đáy mắt.

Hôn lễ có thể dời, nhưng danh phận thì hắn nhất định phải cho cậu!

Yeon Hoon và Myung Hee khá hài lòng với cách hành xử của Soobin, mặc dù thời gian này có lẽ Yeonjun không thích hợp để tổ chức hôn lễ, nhưng hắn không vì vậy mà để cậu thiệt thòi, ít nhất Soobin cũng ý thức được người mang thai sẽ dễ suy nghĩ lệch lạc, trong khi hai người họ lại không có quan hệ trên pháp luật, hiện tại mang cậu đi đăng kí kết hôn, xem như cho cậu một chỗ dựa tinh thần, một sự đảm bảo tuyệt đối.

"như vậy cũng được, xem như con là thật lòng với Junie." Myung Hee gật gật đầu tán thành, cũng yên tâm phần nào.

Yeonjun và Soobin sẽ ở lại đây gia hai ngày, sau đó quay về nhà Soobin thưa chuỵên với ba mẹ hắn.

|SooJun ver| Bởi vì đó là anh!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ