Nồi cá kho bất diệt

2.5K 275 89
                                    

Hello các kô!

Thời gian trôi nhanh một cách không thể kiểm soát được, tôi đã ở trong Phạm thiên được 1 tháng rồi! Lão già cùng con nhỏ loli mang đậm chất trà xanh sau buổi hôm ấy đã bị Phạm Thiên bắt cóc trong im lặng, tra hỏi trong im lặng, tra tấn trong im lặng... Nói chúng là họ họ làm cái gì thì tôi éo biết nhưng có một chuyện tôi chắc chắn là hai người kia đã không còn trên đời này nữa rồi. Nghe mà ghen tị dễ sợ!

Sau bao nhiêu ngày cố gắng làm quen với hoàn cảnh, tôi đã rút ra được rất nhiều điều bổ ích trong cuộc sống của mình.

Takeomi và Mochi khi có tôi xuất hiện cùng với cái vụ tôi bị gãy tay chân, tôi đã gọi bọn họ là bố mẹ nuôi của tôi. Takeomi là mẹ nuôi của tôi, còn Mochi là bố nuôi của tôi. Lúc đầu bọn họ cứ phản kháng kịch liệt với cái biệt danh đấy mà tôi gọi cho họ. Nhưng dần dần, cái biệt danh này trở thành điểm yếu của họ đó. Cứ lần nào tôi gọi bọn họ với cái biệt danh như thế là lần đó tôi muốn gì bọn họ cũng làm hết cho tôi.  

Kokonoi thì tôi gọi anh ấy là Sugardaddy ngàn năm có một. Chỉ cần nhìn vào con mắt mà anh kẻ eyeliner dài đến tận biên giới thì trong tay tôi sẽ có một thỏi vàng. Tiền của anh ta phải gọi là vô thời hạn. Đơn giản là vì anh ta  rảnh thì kiếm tiền. Tiền là mạng sống của hắn mà một khi không có tiền là hắn ta chết đi không sống lại được.

Rindou với Ran có một nhiệm vụ là bảo vệ tôi 24/7. Tôi mà bị sao thôi là hai bọn họ sẽ bị Mike dí súng vào đầu. Đây sẽ là một bức tường lớn ngăn cản tôi đến với cái chết. Quan trọng hơn là phòng tôi lại ở giữa hai phòng của họ.

Sanzu, ông chủ của một tiệm thuốc, thần đồng mời khách, ông tổ của những pha cắn thuốc đi vào kỉ lục không ai phá được, chuyên gia đi tìm vitamin. Kể cả bọn tôi có giấu thuốc ở đâu đi chăng nữa anh ta cũng sẽ tìm được ra. Anh ta mời khách phải nói ngang hàng với Idol Kem Kabi trên Facebook. 

Kakuchou với trọng trách làm bảo mẫu cho tôi mỗi khi Takeomi và Mochi vắng nhà đi làm nhiệm vụ. Đồng thời anh ta còn lo quần áo hay đồ dùng học tập của tôi được an toàn sau vài cú ném cặp thần sầu. 

Và cuối cùng là boss của tôi, một con gấu trúc chính hiệu. Người ta thường nói là anh ta bị mất ngủ nặng một cách thậm tệ nhưng mà tôi thấy anh ta có nặng éo gì đâu. Vì khi anh ta ôm tôi thì chưa đầy 5 phút anh ta đã chìm vào giấc ngủ đông không ai gọi được. Chỉ cần tôi nhúc nhích muốn ra khỏi vòng ôm kia thì anh ta mới tỉnh. Mấy ngày đầu, anh ấy chỉ ôm tôi vào buổi đêm. Nhưng đời đâu có dừng lại ở đấy. Bây giờ ở đâu anh ta cũng ôm tôi. Bất chấp hoàn cảnh, bất chấp thời gian.

Để kỉ niệm 1 tháng tôi gia nhập tổ chức tội phạm này, tôi quyết định sẽ làm một món ăn. Hôm nay trời có không khí lạnh cuối cùng của mùa đông cùng với cơn mưa phùn của mùa xuân thì tôi sẽ làm món gì?

Dạ vâng, xin giới thiệu! Món cá kho gia truyền tám đời nhà họ Nguyễn.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm nay, những chiếc mầm xanh bắt đầu nhú lên trên những cành cây không lá. Ashi lôi hai chàng trai đi ra chợ ở Nhật. Tất cả nơi đây đều tươi mới khiến mắt cô sáng lên như tìm thấy vàng. 

/Tokyo Revenger/ Bonten và nhân vật yêu nướcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ