Kiến

1.5K 180 20
                                    

Nghe tiêu đề thì chắc mọi người cũng biết là vấn đề gì rồi đúng hơm?

Lần này anh trai Sanzu sẽ bị nghiệp quật éo trượt phát nào luôn!

Zô!!

------------------------------------------------------------------------

Ở Việt Nam, người ta hay gọi nước mình là hang ổ của những loài kiến. Nhất là kiến lửa. Nhà nào ai cũng có, không lộ thì cũng ẩn. Ai ở Việt Nam từ khi sinh ra không bị kiến cắn hai lần thì cũng bị ít nhất là một lần.

Nhưng các cô à! Đối với chúng ta, bị một con cắn đã thốn rồi mà lần sau lại bị tận cả đàn cắn thì sẽ như thế nào? Cảm giác nó ra sao?

Hôm nay là ngày thứ hai Ashi cùng với đồng bọn của mình đi khám phá Việt Nam. Nó thì không vấn đề gì vì những hiểu biết của nó không khác gì người bản xứ cả. Chỉ có duy nhất bọn kia thì ú a ú ớ không biết gì. Ngay cả qua đường cũng dính lấy cô như keo 502.

Sau khi bị chúng nó vừa dính chặt vừa dí và vừa chửi. Nó đã quyết định lúc nào trước khi đi thì sẽ đặt hai xe taxi để đưa cả bọn đi. Chứ để yên cho chúng nó bám như sam thế thì ai chịu được.

Hôm nay cô cùng cả quyết định đi đến vùng nông thôn ngoại thành phố để thăm thú thiên nhiên.

7 giờ sáng, trong cơn mơ ngủ. Cô đã bị một lực mạnh vác cô lên vai. Họ mặc kệ cô mặc áo ngủ cùng với không có áo ngực luôn. Và thằng vác cô lên vai cũng là thằng chuẩn bị ăn đập chính là thằng Sanzu. Cô là một người nhẹ cân thì đối với thằng cha để não ở nhà như nó tất nhiên là không có vấn đề gì!

'Không sao! Hôm nay bổn ô nương ăn chay tĩnh tâm vì chúng mày làm tao nhiều nếp nhăn quá!'

Cô lại gục xuống ngủ mặc kệ Sanzu vác cô lên xe. Hai chú taxi thì cất vali vào sau xe rồi nhẹ nhàng bước vào xe ngồi.

"Này con kia, mày dậy đi để đưa địa chỉ kìa!"

Kokonoi đứng ngoài xe lay cô tỉnh dậy. Cô lờ mờ mắt lôi cái điện thoại mở ngay google dịch đưa lên cho bác tài.

[ Mộc Châu! Cảm ơn!]

Bác tài nhìn thấy vậy thì khá ngạc nhiên, bình thường người ta mà đi xa thì họ sẽ đi xe riêng chứ chả thằng nào rảnh mà gọi taxi như họ cả. Mà họ lại là người ngoại quốc nữa!

Cô mở mắt nhìn bác tài mà nở nụ cười nhạt. Đúng rồi! Bọn này đâu phải người bình thường. Bọn này là tôi phạm kiêm bệnh nhân tâm thần mà.

Chú ấy cũng lấy điện thoại ra ấn vào google rồi giơ lên cho mọi người cùng đọc.

[Cháu ơi! Ở đó xa lắm, chú nghĩ là không đi được đâu!]

Ui zời! Gặp chúng người rồi!

Kokonoi lấy trong cặp ra một thỏi vàng rồi đưa cho chú ấy. Miệng chú há hốc mồm nhìn chàng trai trước mắt. Anh giật máy nhỏ ấn ấn gì đó rồi lại giơ lên.

[Cháu bao cả hai ngày hôm nay và mai hai xe, bao gồm tiền xăng và tiền khách! Thỏi vàng nay đủ không?]

Ông chú ngơ ngác nhìn tất cả. Hóa ra bọn họ đều là tay chơi tiêu tiền có tiếng chứ không đùa! Ông không nói gì mà chỉ gật đầu. Anh nhận lại một câu trả lời vừa ý liền đi ra xe sau.

/Tokyo Revenger/ Bonten và nhân vật yêu nướcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ