Sau khi được bọn kia đưa về đến tận giường truong cơn mê man cùng đầu óc quay cuồng, cô đã tỉnh dậy sau giấc ngủ ngàn thu.
Khi cô tỉnh dậy, mọi thứ trong nhà rất trống vắng. Không có một bóng người cũng như là một tiếng động gì sảy ra. Lâu lắm rồi cô mới có cái cảm giác này. Khá cô đơn, lạnh lẽo.
"Tao thích!"
Cô khi đã chấp nhận rằng nhà đéo có một bóng người nào liền tìm mục tiêu đàu tiên mà nhắm vào. Đó chính là tủ lạnh. Từ chưa đến giờ chưa có cho được cái chó má gì vào mồm. con gái nhà người ta thích dữ eo. Còn cô không thích.
Con người phải thông mình lên. Phải ăn, ăn thì mới có sức mà dữ eo không chỉ toàn thấy xương thì còn cái nịt. Đúng không?
Cô mở tủ lạnh ra nhưng trong ủ lạnh có đúng một kí táo và WTF!
Hộp gì đây?
Cô tò mò mở cái hộp trên tay của mình ra bỗng phát hiện cái đống thuốc đang để ở đây của thằng Sanzu. Lúc này não cô mới load lên một câu hỏi mang đậm tính chất khoa học để đời cho con cháu.
Thuộc để trong tủ lạnh làm cái mẹ gì vậy?
Nhìn nó vô lí với linh tình thế thôi chứ khi đọc kĩ thì thấy nó khó hiểu phết đấy! cô đã dành 30 phút cuộc đời vừa gặm táo vừa suy nghĩ câu hỏi này của mình.
Nhưng đang suy nghĩ đến đoạn cao trào sắp phát hiện được ra rồi, có cái gì đó đá phăng đi mấy cái suy nghĩ trong đầu cô ra khỏi bộ óc siêu phàm của người con đất Việt.
Tiếng chuông điện thoại reo lên liên hồi không có sữ dừng lại. Cô mệt mỏi bỏ quá táo đang ăn một nửa của mình xuống bàn và nhìn lên màn hình.
[Chơi thuốc chuyên nghiệp]
'Rồi biết ngay thằng nào!'
Cô bắt máy và hét vào trong điện thoại.
"Mày gọi cho tao làm chi vậy má?"
[Đến nhà kho đông lạnh đi cưng!]- Sanzu
"Mày là mẹ tao mà mày nói cưng nhiếc gì ở đây?]
[Mày vừa gọi tao là má xong đấy! Đến nhanh đi!]
"Ây chỉ.... tắt mẹ nó máy rồi!"
Cô nhìn vào màn hình điện thoại một cách khó hiểu rồi nhìn lên trần nhà. giá như trong nhà có cái bàn thờ thì cô thề sẽ lắp một cái khung ảnh thật to rồi cho thằng Sanzu ngồi lên đấy. Cúng thêm một con gà trống luộc vàng ươm, thêm một miếng giò và một tẩu thuộc lá.
Bái thằng này là thần là tiên, là quỷ là phật, là bồ tát quan âm, là vị thần dũng mãnh đại diện cho sự ngu si của nhân loại.
Ngu đéo độ được. bảo cô đến nhưng đéo cho địa chỉ! Đi vòng quanh thế giới cũng éo biết cái nhà kho đông lạnh ở cái trốn phương nào.
"Cái đậu mẹ! Ngu như thế này anh em ruột mày đéo níu kéo mày là đúng."
Cô cứ ngồi trong cái bàn ăn nhìn lên trần nhà chờ mong một tin nhắn ghi địa chỉ nơi đến mà bọn nó đưa cho. Một con số thôi tao cũng có thể tìm ra. Hãy đưa cho tao lũ đần độn. Ngu hơn cả một con chó.
![](https://img.wattpad.com/cover/290658160-288-k143217.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
/Tokyo Revenger/ Bonten và nhân vật yêu nước
HumorMấy ngày này tui mê Phạm Thiên vì thế nên viết để thỏa mãn tấm lòng này! Cô gái Việt Nam xuyên không vào Tokyo Revenger. Nhưng cô muốn trở về thế giới thật của mình, về với đất mẹ yêu dấu. từ đó cô quyết định tìm cái chết. Nhưng cô lại găp Phạm Th...