Tôi chia tay tình đầu!

960 121 20
                                    

Như tiêu đề con mẹ đẻ tên Lá của tôi viết. Tôi chia tay bạn trai tôi. Tôi chia tay vào ngày 15 tháng 8. Một ngày nắng chiếu đẹp lung linh muốn rụng rời.

Có lẽ tương lai tôi sẽ thương nhớ cái mối tình này lắm. tôi sẽ viết lại nó bằng những câu từ thật đặc sắc vào sổ sinh tử.

Một mối tình đẹp đẽ chỉ diễn ra trong hai ngày và một ngày chúng ta gặp nhau. Liệu người ấy có nhớ em hay lại nhớ về cái khung cảnh nên thơ ấy? Em nhớ người lắm!

Thằng dở hơi rảnh đời ăn bùn đậu chấm muối ớt.

--------------------------------------------------------------------------------------

Sau cái cuộc chiến sinh tử giữa tôi và Mikey, tất nhiên phần thắng thuộc về hắn ta. cái lưng của tôi chính thức không ổn chút nào.

Nhưng tôi là con ngoan, nên tôi phải đi học để nhận khắn quàng đỏ của Bác đeo lên vai, tôi phải vác cái thân quèn này đi học.

Tại sao tôi lại không giận dỗi hắn trong khí hắn cướp mất lần đầu của tôi?

Câu hỏi hay đấy nhưng tôi dỗi hắn thì hắn có dỗ tôi không. Mà tôi mà dỗi hắn thì có thằng nào bảo kê tôi? À mà tôi cần bảo kê làm gì nhỉ?

Dm, sống với bọn này tôi cũng ngú ngớ theo luôn rồi.

Bọn Phạm Thiên sáng hôm ấy về nhà nhìn cái xác còn hồn của tôi thì cũng hiểu ra vấn đề. Hỏi gì không hỏi lại đi hỏi câu:

"Cột sống mày ổn không? Đi nấu đồ ăn sáng cho bọn tao!"- Rindou

Ngoài cái việc giết người ra thì bọn này không có cái gì nên hồn ngoài cái ăn. Mặc dù ở trong băng có đứa biết nấu nhưng khi có một con bò cái xuất hiện là tôi đây thì cái tình lười của bọn nó nổi lên.

Không biết phải miêu tả ra sao nhưng khi nhìn vào cái bộ mặt rảnh đời của chúng nó thì phải nói là tôi éo có lời nào để nói ngoài cái tuyệt chiêu phi dép lào thần chưởng lever max của tôi.

Bọn họ cứ ngồi ở đấy như phù ông, rung chân như thánh mẫu địa thần, gật đầu như cây dâu rụng quả. Im lặng như phật bà quan âm...

Chúng nó ngồi nhìn tôi bị thằng Mikey trói trong bất lực không chút sức vùng vẫy.

Thối tha! Tao nguyền rủa chúng mày ỉa chảy suốt đời. Tao mà nói sai thì cái bóng đèn kia sẽ tắt.

"Ủa, tôi tưởng Ashi đang ngủ nên tôi vào tắt đèn hộ!"- Domoi. Cô nàng mất tích không để lại dấu vết nay lại xuất hiện có ý tốt vào phòng tôi tắt đèn hộ.

Wao, thật là cao cả. Nhưng sai chỗ rồi!

Mikey trói tôi lại xong thì cả bọn đi ra ngoài ăn sáng, họ cũng lôi Domoi đi chỉ để lại cái con sâu róm mang tên Ashi ở nhà chết đói.

Tôi nhớ trường quá, không biết không có tôi ở đó thì bà chủ quán bánh xèo có ai để đấu khẩu không nhỉ? Thằng người yêu tôi có ngồi mong ngóng tôi đi học không?

Lo lắng quá đi mất!

Tôi đùa đấy.

1 tiếng trôi qua tôi mới ra khỏi căn nhà kia với bộ dạng nhếch nhạc như bà bán đồng nát. Tôi nhảy chân sáo tung tăng trên con đường tràn ngập nắng vàng. Tôi nói thật là có nhớ anh người yêu này của tôi đấy, như không phải là tôi mong gặp anh ta nên tôi mới vác xác đến trường đâu!

/Tokyo Revenger/ Bonten và nhân vật yêu nướcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ