Ngủ ngon!

1.4K 177 35
                                    

Aloooooo!

Xe tải mang mười tấn đường đến gõ cửa nhà các cô rồi đây! :333

-----------------------------------------------------------------------------

Sau khi cả đám về Nhật thì mọi chuyện lại diễn ra như thường ngày, cô thì nằm viện một tuần giờ mới về được đến nhà.

Thật ra là bác sĩ muốn kiểm tra bệnh tình của cô lại cho chắn chắn nhưng bọn Phạm Thiên như đến tháng đòi cô ra viện cho bằng được. Nếu mà hỏi lý do tại sao thì hãy nhìn con ma bị mất ngủ trầm trọng đang ngồi một góc thẫn thờ kia đi. Đó là Mikey đấy! Bọng mặt bây giờ con đen hơn cả tiền đồ chị Dậu, mặt mày phờ phạc như thổi một phát là bay đi hàng trăm kilomet.

Cho đến ngày hôm nay thì hắn không thể chịu đứng thêm nữa liền đến bệnh viện vác thẳng cô về nhà. Sức chịu đựng của con người có giớ thiệu mà, có ai có thể chịu đựng mãi đâu. Sau khi giải quyết việc với bệnh viện bằng bạo lực cùng với tiền thì cuối cùng cô cũng bị mang về nhà.

Mikey cứ vác cô bên vai khiến cô cứ bị xóc bụng buồn nôn đến nơi. Vừa nãy cô còn ăn thêm cả một con vịt nướng nữa. Bây giờ cô thật sự muốn....

"Ọe ọe!"

Chửi bới xong xuôi anh đã bỏ cô xuống, ngay lập tức cô ra một góc khuất gần đó mà nôn lấy nôn để. Bụng cô nó cứ quằn quại cộng thêm câu nói vô lí éo thể tả nổi phát ra từ một người đàn ông gần 30 tuổi đứng phía sau.

"Chả nhẽ mày có thai à? Nói, ai làm mày có thai. Nó là con của ai!"

Cô không thể ngờ được rằng anh là một người tôi phạm khét tiếng làm ngoài pháp luật suốt bao nhiêu năm thế mà giờ đây cái não của anh không lớn lên một tí nào. Bắt buộc mẹ gì cứ có thai mới nôn. Hắn không học sinh học hay sao! À mà cũng đúng, trong truyện anh ta toàn cúp học mà. Có học cái mẹ gì đâu! Để bây giờ đi làm tội phạm này!

"Đậu má nhà mày, mày vác thế tao bị xóc bụng! Tất cả là tại Mikey!....ọe.."

Hắn nhìn cô vừa nôn vừa chửi. Anh không thể nói được gì cả vì anh sợ nếu anh cãi thì tí nữa trong lúc anh ngủ cô sẽ ghi thù mà đạp anh xuống đất tổ đất mẹ mất.

Lần này anh rút kinh nghiệm rồi anh sẽ bế kiểu khác. Anh đến gần cô rồi đỡ cô đứng lên, nhìn xung quanh người cô tìm điểm tựa. Mặt anh nghiêm túc cực kì khiến cô có chút đặt niềm tin.

"Mé mày, mày có thể bế tao cách khác mà. Bắt buộc phải mấy cái kiểu dị tật này không?"

Anh bế cô giống trẻ lên ba, kiểu bế điển hình mà cô hay cha Takeomi bế khi gọi cô dạy. Chỉ là...anh hơi lùn, con gầy nữa. Nhìn anh như sắp gãy cột sống con mẹ nó rồi ấy.

Gần 30 phút sau hai người họ mới về đến nơi, lúc này người Mikey bắt đầu có dấu hiệu đau nhức ê ẩm. Nhưng vì có thể có một giấc ngủ ngon anh đành bế cô đến hết đoạn đường cuối. Do cả hai tay anh đặt dưới mông cô để đợ nên không có tay, anh đành dùng cách đạp cửa. Cô biết người ta hay gọi anh là 'Mikey vô địch' thì tất nhiên cũng phải biết lực đá của anh mạnh đến mức nào.

/Tokyo Revenger/ Bonten và nhân vật yêu nướcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ