Chạy trên nỗi đau của người khác!

482 67 22
                                    

Nghe cái tiêu đề nhiều người sẽ tự hỏi, liệu cái vấn đề này là gì và bà tác giả có cái tên yêu thiên nhiên môi trường giả dạng học sinh ngoan trước mặt thầy cô nhưng vẽ bậy ở phố đi bộ Hoàn Kiếm nói lên điều gì.

Thật ra, con tác giả ấy muốn làm một câu truyện hay và có cái kết nhẹ nhàng rung động lòng người. Từ đầu nó đã nói rằng: Đời mà, làm gì có cái gì đi theo đúng kế hoạch của ló.

Nó đã bị tạch văn hòa và chạy cấp tốc môn chuyên ngành mang tên thiết kế đồ họa một cách bất bình thường nhất. Điều đó dẫn đến nó sẽ quay ngược mọi thứ 180 độ theo cái hướng đi mà các cô không thể nào ngờ tới. À mà có vài thứ các cô không thể ngờ tới rồi mà. Cứ ngờ tiếp đi! :)))

Ngày mà Nguyễn Nhật Hoa quay trở về với con đường của Đảng, đừng nghĩ cô buồn rười rượi vì nhớ tới bọn hâm kia. Buồn thì có buồn đấy nhưng khi cô nhìn lại cái bàn đầy bản thiết kế thì cái thứ tình yêu kia bị gạt ra một bên rồi. Chuỗi ngày tháng lận đận 12 bến đò quê lại bắt đầu.

"Má nó, cái ông thượng đê chết tiếc!"

Tay chân cuống cuồng cầm trên tay chiếc bút chì được vuốt nhọn bằng dao cắt giấy mà vẽ lên những đường nét tuyệ đẹp đầy quyến rũ.\

"W...T...F! mình đang vẽ cái chó gì vậy trời! Tự nhiên vẽ cái thằng nghiện Taiyaki kia lên bản thiết kế làm gì?"

Vẽ đi rồi lại vẽ lại. Cô không ngờ tới não mình không chịu suy nghĩ thì những cái tay mình vẫn hoạt động. Nào là Mikey hình bánh cá, Mikey đang nằm giữa đảo hoang, Mikey đứng trên mặt trời và. Mikey là nàng tiên nữ...Winx?

Cho đến lúc cô nốc vào họng mình một ly cafe đen nguyên chất. chất đắng trong cafe đã làm cho cô tỉnh giấc và làm việc của mình một cách hiệu quả. Nó giống như là: "Nước uống Number one, sảng khoái tỉnh táo bật tung năng lượng!"

Trong lúc cô trầm cảm với cái cuộc sống này cùng những tờ giấy đầy sự thiểu năng vô thời hạn vương vãi trên nền đất mà cô không nỡ vò nát, bọn Phạm Thiên bên kia đang khóc nức nở như mẹ đuổi ra khỏi nhà vậy.

"Mày khóc cái gì? Nhìn tao này! mãnh mẽ, không khóc thế mới là đàn ông chứ!"

Sanzu vỗ ngực mình đầy kiêu hãnh ra oai ta đây. Bỗng Domoi đập lên vai anh bóp chặt như bóp trái cam nhíu mày.

"Thế cái nước từ mắt mày chảy xuống là nước gì? chả nhẽ nước đ*i à?"

".... Cát bay vào mắt!"

Sanzu xụt xịt cúi xuống lau vội nước mắt trong sự kì thị của Phạm Thiên và mấy ông bác sĩ xung quanh.

"Khóc thì nói mẹ đi chứ nhìn mày tao biết mày muốn đội quần rồi!"- Takeomi.

"Để tao tụt quần ra cho mày đội. Anh em tốt lắm mới cho đấy!"- Ran

"Đ*t cụ mày, im đi!"- Sanzu

"Không đội quần thì đội cái nồi cá kho này này! may vãi tao vừa mới ăn xong!"

Rindou giơ lên trước mặt Sanzu một cái nồi niêu hiếm gặp tại Nhật. Kokonoi mắt liếc sang anh như muốn lé con mẹ nó mắt.

/Tokyo Revenger/ Bonten và nhân vật yêu nướcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ