Bây giờ mới biết!

701 94 20
                                    

Tôi tỉnh dậy vào lúc 6 giờ sáng khi nghe thấy tiếng động ở ngoài phòng khách. Mắt thì nhìn ra ngoài cửa phòng, đầu thì nghĩ rằng chắc Miki chơi rồi quậy phá lung tung. Tí dọn cũng được.

Tôi liếc mắt ra cửa kính, hôm nay mặt trời lên sớm ghê. Tự nhiên nghĩ đến đây tôi mới nhìn lại quá khứ của mình.

Khi ở cùng với bọn họ, tôi đã bao giờ nhìn mặt trời lên sớm như thế này chưa?

Tôi cười nhẹ một cái cho qua rồi đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Nhà này tuy không có lớn nhưng cũng tạm đủ dùng dành cho một người. Tôi cố tình không bán căn nhà này đi để đề phòng cho chuyện này sảy ra. Ai ngờ nó sảy ra thật!

Đúng là cuộc đời!

Vệ sinh đầy đủ rồi thay quần áo. Tôi mở cánh cửa phòng, chuẩn bị tinh thần cho nhưng gì sẽ xảy ra trước mắt.

Đồ dạc lộn xộn, bình hoa bị vỡ, cốc nước lanh tanh bành, giầy dép bị rách mảnh nào ra mảnh đó....

Nhưng mọi chuyện không như thế. đồ đạc vẫn ngăn nắp Miki còn đang đi trên cái xích đu tôi tiêu tốn của một tháng tiền lương ở kiếp trước mới mua được. Cái xích đu đó tôi không địn mua, nhưng khi nhìn vào ánh mắt van nài của chú mèo trong lồng. Tôi đã hiểu nó muốn nói gì.

"Mua cái đó cho trẫm, không mua ta nguyền rủa ngươi. Mãi mãi không chết được!"

Ultroi, tôi sợ chứ. Mục tiêu của tôi là cái chết đặt lên hàng đầu. Tôi nhớ mẹ, nhớ ba, nhớ cái tác phẩm tên deadline chết tiệt kia.

Nói chung tôi nhớ tất.

Tôi nhìn Miki đang chìm vào giấc ngủ bỗng cảm thấy an lòng. Căn nhà chưa được bật sáng đèn, đang lận sâu vào bóng tôi, mặt trời còn chưa lên đến đỉnh núi thì tôi đã dạy rồi.

Tôi ngay lập tức cầm lấy cái túi bé nhỏ chỉ đựng đủ tiền với một chiếc điện thoại rồi đi ra khỏi nhà.

Thật sự căn nhà đó tôi không còn thích nó như lúc đầu nữa. Nó mang lại cho tôi cảm giác đơn độc, hiu quạnh. Nó còn làm cho tôi nhớ đến bọn họ. Nó tạo ra một cảm giác không an toàn. Giống như là chỉ cần một cây kim thì cả căn nhà đó sẽ sụp đổ vậy.

Đến cả cái chết tôi cùng không sợ. Sao tôi lại sợ nó?

Không khí bây giờ cũng đã chuyển sang mùa thu, cây nào cũng gần rụng hết lá. Nhiều loài hoa nở vào mùa thu đẹp lắm.

Tôi có cảm giác hình như tính cách của tôi bị trầm đi thì phải. Có lẽ đây mới chính là tôi. Mới chính là Nguyễn Nhật Hoa.

Tôi đã quá cố gắng để tạo ra một Ashi thật hoàn hảo, một Ashi luôn tươi cười mà cô bé đó mong muốn. Tôi đã quá chuyên sâu vào cái cảm xúc ấy. quá nhập tâm vào thế giới này rồi còn nghĩ ra cách để cứu Mikey trong khi nhân vật đó với cả cái thế giới này đều không có thật.

Tôi cũng quên đi tuổi thật của mình rằng mình đã 21 tuổi. Cố gắng giết chết bản thân để có thể về nhà.

Tôi chỉ là con người bình thường của một thế giới bình thường đã vô tình trúng giải độc đắc mà thôi!

/Tokyo Revenger/ Bonten và nhân vật yêu nướcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ