Kẻ biến thái ai ngờ là Boss của tôi!

876 118 37
                                    

Đã bao nhiêu tuần trôi qua từ khi tôi ở trong căn nhà này. Cũng có chút quen rồi đấy nhưng cứ khi tối đến khi tôi chìm vào giấc ngủ cho đến sáng hôm sau thì không biểu sao phần eo của tôi nó bị đau ê ẩm như có một cái gì đó đè vào.

Tôi cứ ngờ ngợ người nghĩ rằng chắc Miki nó quậy rồi nằm ườn lên người tôi chơi. Nó là mèo con nhưng cũng không tê đến mức này.

Rồi sau đó tôi cứ hay mấy bà hàng xóm kể lại rằng tập thể chung cư gần đây có nhiều kẻ biến thía lắm đâm ra tôi có chút sợ sệt.

Cứ khi nào đi tự tử thất bại về là tôi nghe từ miệng mấy bà ấy nói. Hết người này đến người kia bị kẻ biến thái bám rồi nghi ngờ xem thằng chó nào là thủ phạm. Làm như họ là cảnh sát không bằng.

Tôi không nói gì mà chỉ lẳng lặng bước đi. Sợ thì có sợ đấy. làm trộm không làm lại đi làm kẻ biến thái.

Sợ quá, sợ quá!

Tôi sợ thật đấy!

Người phụ nữ nào chả sợ bị hãm hiếp. Nhỡ mấy thằng đấy bị HIV thì mang bệnh oan cả đời à. Tôi không biết mọi người có sợ không nhưng tôi thì sợ bome.

Vì thế, tôi quyết định sẽ áp dụng chiêu cũ của tôi. Lắp chục cái ổ khóa ở cửa. từ trên xuống dưới. Dán băng dính ở khe dưới cửa nữa.

Bọn Phạm Thiên mở được thì bọn người thường này sẽ éo mở cửa được đâu. chỉ có những thằng thiểu năng coi luật pháp như Free Fire mới mở được cửa này. Điển hình là thằng Sanzu.

Tôi chờ đến tối, tôi nhốt con Miki lại vào trong chuồng rồi đi vào ngủ sớm hơn 1 tiếng. Để có sức mà đánh thằng biến thái chết tiệt rồi đưa cho nó con dao bắt nó giết mình và đe dọa nó. 

Kế hoạch tử tử lần thứ 83 sẽ được một đứa thông minh như tôi đặt sẵn. Mọi thứ sẽ hoàn hảo!

Tôi thề đấy!

-----------------------------------------------------------------------------

Kim đồng hồ chỉ đến 12 giờ đêm, theo như dự đoán của cô. Người đàn ông kì lạ đã đứng trước cửa. Khó khăn mở tay nắm cửa ra. Chật vật vài hồi, cuối cùng anh mới nhận a rằng là mình có súng giảm thanh.

Anh đắn đo một lúc mặc dù không biết mình đắn đó vì gì.

Nhưng thôi, anh mặc kệ. Anh mở khóa an toàn ra và giơ lên trước cửa.

À dạ vâng! Nhưng viên đạn kết thúc ở giữa cánh cửa thì mọi người biết là ai và đồng loại của ai đúng không ạ?

Là một người có kinh nghiệm lâu năm, anh bắn rất chuẩn. Rất tinh vi. Rất thời thượng.

Sao không đạp một cái cho vui nhể?

Anh giơ đôi chân trắng tinh khôi như làn da của những cô gái mới lớn và mặc quần đùi màu đen quen thuộc.

Ánh mắt sắc lạnh được che đi bởi mái tóc hai mái siêu lãng mạn.

Sao lại kể lạ vậy nhỉ?

Không sao! Lá hông quan tâm!

Ở đằng xa chỗ anh đứng. Cách một cánh cửa nhà.

Có một,hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy cái đầu hiện ra lấp ló như những nàng tiên đưa nhau đi trốn. Những đôi mắt bảy màu cầu vồng sáng lên như đèn pha ô tô vào ba giờ đêm khiến người ngoài tưởng là ma chơi giữa lòng thành phố.

/Tokyo Revenger/ Bonten và nhân vật yêu nướcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ