Theo dõi!

3K 305 45
                                    

Sau khi cô rời khỏi ngôi biệt thự hoang ấy dưới sự ngạc nhiên của mọi người, Sanzu vẫn đứng đấy nói to.

" Con nhãi đấy chả sợ cái gì à? Nó có phải con gái không vậy?"

" Tao thấy hơi ngạc nhiên đấy! Bình thường nếu là con gái thả xong chúng nó phải chạy ra khỏi đây luôn nhưng còn nó vẫn dửng dưng ngồi đấy nói chuyện! Không bình thường chút nào."- Takeomi.

Ran nghe bọn họ nói xong quay sang nhìn Mikey đang im lặng, khuôn mặt như đang suy nghĩ gì đó.

" Mikey, Mày định thế nào?"

Không gian xung quanh bỗng yên lặng. 

" Chiêu mộ nó vào!"

Mochi nghe câu nói của anh mà mặt nổi gân xanh lên. 

" Nó là gì có ích cho tổ chức đâu chiêu mộ nó làm gì? Nhìn thân hình bé tí thế kia thì nó có tài năng mẹ gì để chiêu mộ nó vào!"

" Mày không nghe nó nói là nó không muốn vào sao?"- Kokonoi.

" Bằng mọi giá chiêu mộ nó vào. Không chiêu mộ được chúng mày chết cả lũ với tao!"

Anh nói xong liền lạnh lùng đi ra ngoài. Mọi người ai cũng không hề đoán được trong đầu anh hiện đang nghĩ gì. Đơn giản thôi, Ashita. Cô ta đã trong 'tầm ngắm' của Mikey. 

--------------------------------------------------------------------------------------

Cũng đã ba ngày kể từ khi cô gặp Phạm Thiên. Ngày hôm nay là ngày cô đi học lại sau kì nghỉ đông, cũng lâu lắm rồi cô không có cảm giác chuông đồng hồ reo lên trên đầu giường cùng với cảm giác muốn đập lanh tanh bành cái đồng hồ làm phiền cô buổi sáng. Cô lờ đờ đi vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân. 

Cô nhanh chóng thay quần áo chuẩn bị đi ra khỏi nhà, trên tay cô không quên cầm theo một bình cafe tự pha đầy ự phòng việc cô buồn ngủ. Thời tiết hôm nay rất lạnh, cô đi trên con đường mang một màu tuyết trắng. Khi đi một đoạn đường cô chợt phát hiện ra. 

" Ủa, mà cô ấy học trường gì ấy nhỉ?"

Cô dừng bước lại mặt hờ hững như không hiểu chuyện gì sảy ra. Cô bất lực trong im lặng, Liền nhìn xung quay xem có ai mặc đồng phục giống cô không để cô còn có thể đi theo họ mà đến trường. 

Nhìn được một lúc cô phát hiện ra, có ai đó đang theo dõi cô thì phải.

'Thằng cha nào rảnh lại đi theo dõi bố mày! Bố sẽ phang luôn cú đá Karate vào mặt!'

Nhưng khi cô đang chửi rủa bọn họ thì cô nhìn thấy một chị gái mặc đồng phục giống cô, tay thì đang lăm le cái gì đó. Ngay lập tức cô quên luôn mình đang định làm gì mà bất giác lon ton chạy theo sau. 

Đối với cái chân ngắn cụt ngủn của cô thì người ta đi một bước thì cô phải chạy 2-3 bước. Đúng là xuyên vào thân hình nấm lùn thì cảm giác nhìn nhưng người lấy quyển sách trên mà sao trông thật vĩ đại.

Cuối cùng sau hai mươi phút chạy theo cô gái kia thì cô cũng đã đến ngôi trường mà chủ nhân cũ đã từng học. Hiện tại, cô lại đứng đơ ra một lần nữa!

'Mà cô ấy học lớp nào vậy ta!'

Chưa kịp suy luận thì cô máu liều nhiều hơn máu não. 

/Tokyo Revenger/ Bonten và nhân vật yêu nướcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ