Chap 1

25.3K 447 22
                                    

Yêu đơn phương là gì ? Là tình yêu đặc biệt nhất và đau lòng nhất. Yêu đơn phương khi thổ lộ với đối phương rồi liệu sẽ có được đáp trả hay không? À thì phải xem người đấy có may mắn không đã.

Jeon Jungkook được sinh ra trong một gia đình vô cùng giàu có nhưng em lại chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Tại sao ư? Tại vì bố mẹ em "Bao bọc" em quá mức đi, họ luôn cho rằng không ở đâu an toàn bằng trong vòng tay họ để rồi em không có lấy một người bạn. Họ luôn nói rằng người khác chơi với em chỉ là để lợi dụng, họ nói rằng nếu em chơi với họ thì sẽ học phải những điều không tốt đẹp nhưng họ nào đâu để ý rằng... Em thật cô đơn.

Vốn dĩ ngoại hình của em rất đẹp. Em có đôi mắt to tròn long lanh, đôi mi dài cong vuốt, chiếc mũi thẳng cùng đôi môi mọng đỏ au và đặc biệt em có làn da rất trắng. Không biết ngày hôm đó cái người đàn ông kia có phải nhầm lẫn em là con gái không hay sao mà tự nhiên có những hành động đụng chạm với em khiến em thật sự sợ hãi. Em đã rất sợ, sau khi chạy thoát được người đàn ông đó em chỉ muốn về nhà ôm lấy bố mẹ và kể cho họ nghe mình đã trải qua chuyện gì nhưng mà... Họ làm gì có ở nhà. Vốn đã sống rất khép kín rồi và sau ngày hôm bị quấy rối đó em đã mang trong mình một "căn bệnh tâm lý" đó chính là sợ người lạ ở lúc vừa mới 6 tuổi. Và cũng từ sau ngày hôm đó em bắt đầu thay đổi ngoại hình bằng cách dùng đồ trang điểm của mẹ để tạo nên những nốt tàn hương xấu xí trên khuôn mặt vì em nghĩ nếu em như vậy sẽ không ai muốn đụng đến em nữa.

Vốn đã rất khó tiếp xúc với người khác rồi mà công việc của bố em lại liên tục chuyển nơi công tác cho nên gia đình em cũng chuyển nơi sống liên tục. Khi lên 8 tuổi em đã có quen một người bạn tên là Park Jimin, tất nhiên em sẽ không nói cho bố mẹ em biết đâu bởi vì bọ sẽ mắng em mất. Thậm chí sẽ dùng những lời lẽ không hay để nói về bạn của em nữa là. Bọn em không biết từ bao giờ đã trở nên thật thân thiết. Em đã rất biết ơn vì Jiminie đã không vì những vết tàn nhan đó mà xa lánh em nhưng tiếc rằng mới học được một năm thì gia đình em lại chuyển đi tiếp và hai bọn em cứ thế mà mất liên lạc với nhau.

Năm em 16 tuổi cũng là lúc bước chân vào ngôi trường cấp 3 nổi tiếng nhất Seoul. Thật ra là em cũng mới chuyển đến đây được ít hôm, hôm nay là ngày đầu tiên em nhập học nhưng lại gặp chuyện không hay rồi. Em đang đi thì bỗng có một nhóm người chặn đường em lại, họ lấy cặp của em rồi ném qua ném lại, họ cười đùa những vết tàn nhan trên mặt em bởi họ cho nó thật xấu xí. Em bất lực chỉ biết ngồi đấy ôm mặt mà khóc nhưng đã một lúc trôi qua thì em không còn nghe thấy tiếng cười đùa của mấy người đó nữa. Ngay sau đó có một giọng nói hơi trầm cất lên

- Cậu không sao chứ? Bọn chúng đi hết rồi.

Khi em ngước mắt lên thì đã thấy một bàn tay đưa ra trước mặt mình. Em chuyển mắt lên khuôn mặt của bạn kia thì trong đầu em chợt thốt lên "Thật đẹp". Em vô thức đưa tay mình lên nắm lấy tay bạn ấy và bạn ấy đã đỡ em dậy, suốt quá trình đó em không thể rời mắt khỏi bạn ấy... Một cậu trai có mái tóc màu nâu hơi xoăn, sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng kèm nụ cười hình chữ nhật kia. Ngay lúc này đây, dưới ánh nắng của buổi sáng len lỏi chiếu xuống khuôn mặt đấy lại khiến trái tim em đập mạnh liên hồi. Bạn trai kia thấy em vẫn đứng ngơ ra đó liền quơ tay trước mắt em mà gọi

(Vkook) THẦM THƯƠNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ