16. Lam Giang có song phu

543 38 0
                                    

Giang Trừng mí mắt mơ màng mở ra, nhìn người bên cạnh còn đang chìm sâu trong giấc ngủ, gương mặt hao gầy, xanh xao, đã bao lâu rồi y không nghỉ ngơi. Giang Trừng đưa tay chạm vào má y, ngày hôm qua cả hai không còn đủ tỉnh táo để nhận rõ mọi việc, vượt quá giới hạn một bằng hữu nên có, liệu rằng khi Lam Hi Thần tỉnh lại có hối hận hay không? Giang Trừng không dám đánh đố câu trả lời.

Giang Trừng từ từ ngồi dậy, nhìn những mảnh vải có tím có trắng lung tung dưới sàn, hắn cắn răng nhịn đau, đứng lên mặc y phục vào, một tay chống eo, bước chân khập khiễng bước ra khỏi phòng, ngự kiếm bay về Vân Mộng.

Về tới Vân Mộng, cảm thấy không có mặt mũi gặp các môn sinh, luồn lách trốn về tư thất của mình.

Mở cửa bước vào phòng, trên bàn là một lá thư, không biết của ai. Giang Trừng cau mày, không có sự cho phép của hắn, là ai to gan bước vào đây! Chân không muốn nửa?

Hắn mở lá thư ra xem, là một bài thơ tình, làm người ta tức giận đỏ cả mặt, nhưng Giang Trừng lại xem nó một cách nghiêm túc, nhất là những hàng chữ cố tình viết xấu đi.

.

Kỳ Sơn - Bỉ Ngạn Hoa.

Ngụy Vô Tiện ngồi trong phòng, lòng bồn chồn lo lắng, hắn đang đánh cược, người đó nhận được tin tức hắn gửi đi, chỉ cần có người đó, hắn mới có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.

Trên bàn bỗng xuất hiện một tờ giấy, Ngụy Vô Tiện mở ra xem, trên giấy là một chữ to: Cút!

Ngụy Vô Tiện nở nụ cười, hai hàng nước mắt rơi xuống, lẩm bẩm: "Quá tốt rồi!"

Đây là trận pháp mà chỉ có hắn và người đó biết, nó dựa trên lí thuyết của truyền tống trận, chỉ có thể truyền những món đồ nhỏ. Ngay cả Lam Vong Cơ cũng không biết, hắn không phải không muốn cho đạo lữ biết, mà trận pháp này bao gồm rất nhiều hồi ức tốt đẹp của cả hai, lúc tạo ra nó, cả hai vui mất một ngày, quên ăn quên ngủ, truyền tin lẫn đồ vật cho nhau qua lại!

.

Cô Tô - Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lam Hi Thần nặng nề tỉnh lại, cổ tay vỗ nhẹ lên đầu, những mảnh ký ức ngày hôm qua tràn về, làm y tỉnh cả người, bên cạnh đã lạnh ngắt, dưới sàn cũng chỉ có y phục của y.

Lam Hi Thần mặt tái lại, vội vội vàng vàng mặc y phục, ngay cả mạt ngạch cũng không thèm thắt mà cầm trên tay, vọt ra ngoài, ngự kiếm bay đi rồi!

Lam Hi Thần cho rằng bản thân che giấu rất khá, không để Vãn Ngâm nhận biết đoạn tình cảm này! Y có thể không để ý ánh mắt của thế gian, nhưng Vãn Ngâm sẽ sao? Vãn Ngâm câm ghét đoạn tụ, y rõ ràng hơn ai hết! Y sợ, sợ rằng Vãn Ngâm biết y tâm duyệt hắn, mà trở nên ghê tởm, xa lánh y, đối với y nó còn khó cả cái chết!

Lam Hi Thần không biết mình tâm duyệt Giang Trừng là khi nào, có lẽ là những ngày hai người bình yên ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đi! Cho nên ngày hôm qua y say rồi, mới cả gan làm chuyện mà lúc tỉnh tuyệt đối không dám làm.

Y giữ chặt mạt ngạch trong tay, trong lòng hạ quyết tâm, ngủ cũng đã ngủ, tỏ tình thì có sao? Dù sao hắn cũng sẽ rời xa y, chi bằng một lần nói hết ra lòng mình.

[MDTS] Liên hoa nở rộNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ