20. Lam Giang có song phu

566 36 1
                                    

"Kim Lăng, ngươi đứng lại đó cho ta."

Giang Trừng cầm Tử Điện rượt theo Kim Lăng đang chạy ở phía trước, thằng nhóc này đã hai mươi mấy tuổi rồi, vẫn không làm người ta bớt lo. Năm xưa phụ thân nó ở tuổi này đã lấy vợ sinh con, còn nó đến bây giờ vẫn còn chưa có mảnh tình vắt vai, nói ra còn khí ngược lại hắn.

Kim Lăng nhảy qua nhảy lại, loi choi như một con khỉ, rồi lại trèo lên cây cao, nói: "Cậu ngươi tuổi này mới chuẩn bị gả đi, lấy quyền gì nói ta."

Giang Trừng tức giận, quát: "Ai nói ta gả đi."

Kim Lăng thở dài nói: "Cậu người già rồi, cũng trở nên nóng tính hơn, cẩn thận mợ không muốn ngươi nửa!"

Giang Trừng đang muốn giáo huấn cháu ngoại trai, nhưng nghe mấy lời này cảm thấy có lý, liền buông Tử Điện xuống. Hắn chờ hôm nay đã ba năm, không thể để nóng giận nhất thời huỷ đi chuyện tốt được, đợi qua cửa rồi lại tìm cháu ngoại trai tẩn cho một trận cũng chưa muộn.

Kim Lăng trèo xuống, được nước lấn tới, ra vẻ thấm thía nói: "Còn mấy ngày nửa ngươi phải lên kiệu hoa rồi, nóng quá trên mặt nổi mụn sẽ xấu đi mất. Ngươi xem có tân lang nào giống ngươi, trên mặt đầy mụn không?"

Giang Trừng đưa hai tay ôm mặt, trong lòng lộp bộp, chạy đến bên ao sen soi xem trên mặt có nổi cục mụn nào không.

A Tử nãi thanh nãi khí nói: "Mới không có, tông chủ là đẹp nhất."

A Liên gật đầu: "Tông chủ uy vũ."

"Gâu gâu gâu." Giang Tiểu Hi cũng sủa lên bày tỏ ý kiến của mình.

Kim Lăng vô ngữ nhìn một đám mê muội của cữu cữu

Ba năm này trải qua nhiều chuyện, Liên Hoa Ổ cũng được trùng tu lại lần nửa, trong sân trồng thêm mấy cây hoa ngọc lan, đồng phục môn sinh cũng được thay đổi từ tím đậm sang màu nhạt hơn, hoa sen được thêu thêm hình vân mây, chuông bạc cũng được cải tạo lại, chỉ cần xoay tròn phần đầu, chín cánh sen sẽ nở rộ ra, gia quy từ một điều tăng lên một trăm điều.

Phía sau núi một phần đất trống, tạo thành hoa viên, xa hơn thì làm mộ phần cho các môn sinh, Giang thị môn sinh chủ yếu là con mồ côi, khi chết cũng không chỗ an nghỉ, tuỳ tiện chôn là được. Giang Trừng lại không muốn như vậy, hắn biết họ chết là vì mình, vì cống hiến cho bá tánh Vân Mộng, nên tất cả bọn họ hoàn toàn xứng đáng có một chỗ an nghỉ khi mất đi.

Lam Hi Thần từ xa đi tới, trên tay còn bưng theo một cái khay, nhìn một đám người nhốn nháo phía trước, mỉm cười lên tiếng gọi:

"Vãn Ngâm."

Giang Trừng đang bận ngắm mình, nghe giọng của Lam Hi Thần, liền quay phắt lại, meo meo giọng kêu: "Hoán."

Kim Lăng một bên nghe cảm thấy nổi cả da gà, hai người này có tuổi hết rồi còn làm như mình còn trẻ, tối ngày rải cẩu lương cho trên dưới Liên Hoa Ổ ăn, thật không biết xấu hổ mà.

Giang Hoàn ôm hai cánh tay, trêu chọc: "Lạnh chết ta rồi."

Giang Trừng quay đầu trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng: "Lạnh về phòng chùm kín chăn từ đầu tới chân là hết lạnh."

[MDTS] Liên hoa nở rộNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ