Editor: Meng
Những ngày tháng quay lại trấn Ô Cảnh Loan trôi qua thật sự rất nhanh, Lý Diễm đào xới đất trong sân nhà mình, trồng rau xanh hết phân nửa sân.
Cứ ngẩn ngơ như vậy hết ba tháng, Lý Diễm thường xuyên nghe thấy tiếng tụ hội rượu chè của nhà họ Trần kế bên, những bạn bè đã nhiều năm không liên lạc của ba Trần bỗng nhiên xuất hiện ngày càng nhiều.
Rõ ràng những năm đó ba Trần đi khắp nơi vay tiền, gọi diện thoại cho bọn họ còn không thèm bắt máy.
Buổi tối hôm đó Lý Diễm đi siêu thị mua hai bình rượu xái*, tới mộ của Trần Ô Hân uống, lẽ ra phải có gió Bắc thổi lồng lộnh thì mới hợp với tình hình, thế mà tối hôm đó lại rất oi bức ngột ngạt, tiếng ve kêu vọng ra từ trong rừng ồn ào đến mức tâm phiền ý loạn, ngay cả một ngọn gió cũng không có.
*rượu xái: là rượu nước thứ hai hàm lượng chỉ còn khoảng 60 đến 70 phần trăm rượu nguyên chất.
Anh nửa ngồi xổm ở phần mộ của Trần Ô Hân, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt của cô trên bia mộ, trên bia có cả dấu vết bị mài mòn, cỏ dại mọc thành cụm quanh mộ.
Có vẻ như anh phải uống sạch một bình rượu thì mới có dũng khí nói chuyện, bị sặc một chút, ho khan một trận, tầm mắt dừng lại trên ba chữ Trần Ô Hân được khắc vào bia đá, Trần Ô Hân trong bức ảnh vuông vắn nho nhỏ kia đang mỉm cười điềm đạm.
"Anh cứu được Trần Du rồi..." Anh thở ra một hơi, trên mặt lại không hề có biểu tình giống như đang thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Chuyện đã đồng ý với em anh đều đã làm được."
"Mọi người đều sống rất tốt..." Lý Diễm cười một cái, không đẹp cho lắm, anh có hơi quanh co, do do dự dự mà nói: "Anh cũng thế."
Anh hơi kề sát vào bia mộ, hệt như đứa trẻ đang làm nũng mà nói với Trần Ô Hân: "Còn em thì sao? Em có còn đau đớn không?"
Ở trong khu rừng sâu hoang vu này, ngoại trừ Lý Diễm, chắc chắn sẽ không có ai đi vào khu rừng này trong đêm hôm khuya khoắt nhưu thế này.
Nhưng Lý Diễm vẫn là nghe thấy một tiếng vang đột ngột nghe rất trong trẻo.
Ở giữa tiếng ve ồn ã, vang lên một tiếng bước chân dẫm gãy một cành cây khô.
Lý Diễm ngay lập tức quay đầu lại, chỉ thấy rừng cây sâu thăm thẳm, lá cây xào xạc, những tiếng ve ầm ĩ kia tựa hộ lại tăng âm lượng.
Anh chậm rãi quay đầu về, thật ra trong lòng anh cũng không sợ hãi gì, nếu thật sự là Trần Ô Hân, cho dù là ma quỷ, anh cũng muốn đi tới ôm cô vào lòng.
Chỉ là mong đợi của Lý Diễm cuối cùng vẫn rơi vào một khoảng không trống rỗng, anh bướng bỉnh nhìn về nơi đó trong một lát, nhưng không còn gì nữa cả.
Sau một tuần Lưu Khánh biết Lý Diễm đã trở về trấn, thì lập tức ầm ĩ đòi Lý Diễm mời cơm mình, còn nói bọn họ đã làm anh em nhiều năm như thế, vậy mà mấy năm nay Lý Diễm đi lên thành phố là biệt tăm biệt tích, không có một chút tin tức nào, thật sự quá không nể mặt anh em.
Kết quả lúc Lý Diễm đến chỗ hẹn, phát hiện không chỉ có một mình Lưu Khánh, mà gần như tất cả những anh em mà anh quen biết hồi còn làm ở Tần gia đều tới.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sông ngầm trường minh
RomanceSông ngầm trường minh Tác giả: Lãnh Sơn Tựu Mộc Editor: Meng Tình trạng bản gốc: Hoàn Tình trạng bản edit: Hoàn🥰 Nguồn: Wikidich Bản dịch dựa trên raw và bản convert chỉ đảm bảo chính xác 80% Thể loại: Đam mỹ, niên hạ, ABO (AxB), cẩu huyết, có sinh...