Chương 97: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng (11)

48 9 0
                                    

Đêm đó cực kỳ an ổn, chẳng qua Trì Tiểu Trì lại nằm mơ, lúc ba giờ sáng thì chợt tỉnh lại.

Trì Tiểu Trì nhìn trần nhà trong phút chốc rồi mở miệng nói: “A Thống à.”

Hề Lâu: Xin lỗi, tôi bị điếc.

Trì Tiểu Trì không ngừng kiên trì: “A Thống, trả cậu ba đồng nói chuyện với tôi được chứ?”

Hề Lâu: Xin lỗi, ba mươi đồng cũng không nói chuyện.

Đến bây giờ Hề Lâu vẫn không thể tiếp nhận trong thân thể của Thuần Dương có thêm người khác.

Cho dù cái miệng người này cũng trơn tru giống Tống Thuần Dương nhưng Tống Thuần Dương đơn giản là vì vui vẻ, còn Trì Tiểu Trì cho dù đang cười cũng không để người ta nhận ra là thật tâm hay giả dối.

Trì Tiểu Trì không tìm được người có thể trò chuyện, bất đắc dĩ than thở một tiếng, đưa tay gác sau đầu, quay người quan sát Cam Úc đang ngủ say bên cạnh.

Cái giường này không xem là quá lớn cho nên Cam Úc nghiêng người mà ngủ, chỉ chiếm gần phân nửa giường.

Nhìn thấy cảnh này khiến trái tim của Trì Tiểu Trì hơi rung động.

Thói quen ngủ như vậy khiến cậu nhớ tới một người.

Khi đó Trì Tiểu Trì thường đến nhà Lâu Ảnh ở nhờ, thể chất của Lâu Ảnh rất tốt, trên người luôn là đông ấm hè mát, Trì Tiểu Trì thì hoàn toàn ngược lại, đông lạnh hè nóng, lúc ngủ luôn thích kề sát bên Lâu Ảnh giống như đang ôm máy điều hòa.

Khi còn bé tướng ngủ của Trì Tiểu Trì rất xấu, sau khi ngủ thường đá chăn của mình rồi túm lấy chăn của Lâu Ảnh.

Nửa đêm Lâu Ảnh bị cậu làm phiền mà tỉnh ngủ, cũng không tức giận, chỉ đem chăn của mình nhường cho cậu, sau đó mò lấy chăn mà cậu đá rớt xuống đất, phủi vài cái rồi tiếp tục đắp ngủ.

Nhưng mà có một lần anh bị cậu làm phiền quá mức, đổi chăn với cậu hai lần mà chưa tới nửa tiếng sau thì cậu lại rầm rì đạp chăn xuống rồi tiếp tục táy máy tay chân mà cướp chăn của anh.

Hết lần này đến lần khác, cho dù Lâu Ảnh có tốt tính cỡ nào thì cũng có chút nổi nóng.

Ngày hôm sau khi Trì Tiểu Trì tỉnh lại, phát hiện Lâu Ảnh đang bày bánh quẩy và sữa đậu nành trên bàn nhỏ, sữa đậu nành mới xay, bánh quẩy mua về từ tiệm bánh quẩy nổi tiếng nhất ở gần đó, xốp giòn thơm phức, thừa dịp còn nóng mà ăn là ngon nhất.

Trì Tiểu Trì mơ màng muốn ngồi dậy, ai ngờ qua một lúc lâu cũng bò dậy không nổi.

Chăn bị cuốn thành hình ống, tay chân của cậu đều bị cuốn chặt như gói bánh chưng, một sợt dây thừng nhỏ dùng để rút túi balo được quấn từ đầu chăn đến cuối chăn, sau cùng là thắt lại ở phần eo, cuốn chặt Trì Tiểu Trì đến mức không thể động đậy.

Trì Tiểu Trì có chút mơ màng: “Lâu, Lâu ca…”

Lâu Ảnh vừa quay đầu lại liền phát hiện bánh chưng đầu bù tóc rối trên giường đã tỉnh rồi, đang nằm trên giường giương đôi mắt tha thiết mong chờ mà nhìn mình, anh khẽ mỉm cười: “Có đói bụng không”

Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác - Kỵ Kình Nam KhứNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ