Chap 43. Ráng Chiều Trên Sông

3.1K 293 93
                                    

Trong một căn biệt phủ, lối kiến trúc có phần cổ quái, hành lang dài và cả những chiếc cột đều được chạm khắc bằng những hoa văn tinh tế, khác với lối kiến trúc của Thiên Quyền Hoàng Thành. Biệt phủ này không quá lớn nhưng lại được xây cất cực kỳ tỷ mỉ, mỗi nơi họa tiết hoa văn chạm trổ đều vô cùng tinh xảo. Phía trước là tường rào sừng sững, biệt phủ đưa lưng về phía sông lớn, ở lan can đằng sau có một dãy hành lang dài, từ đây hóng gió từ sông lớn cực kỳ mát mẻ.

Park Jimin đặt một tay lên thành lan can, tận hưởng những cơn gió đầu tiên của mùa hạ thổi vào, hong khô gò má phiếm hồng của cậu, không thể phủ nhận rằng từ đây ngắm cảnh mặt sông thực sự làm lòng người dần trở nên thư thái.

Tam nương bưng một chén thuốc vừa sắc lên, nhìn thấy Park Jimin đang thong thả hóng mát ngoài lan can liền đi tới, không cho cậu lười biếng kéo tay đặt chén thuốc vào tay cậu.

- Thuốc vừa sắc xong, mang cho điện hạ đi.

Park Jimin nhìn chén thuốc trong tay, tiếc nuối liếc mắt nhìn mặt trời đang dần lặn xuống.

- Sắp được ngắm mặt trời lặn mà Tam nương.

Tam nương vừa cười vừa bất lực với thiếu niên hồ nháo này, bà thừa biết Park Jimin vẫn còn sợ Kim TaeHyung, nhưng điện hạ là điện hạ, nô tài vẫn là nô tài. Dù trong hoàn cảnh nào cũng không được phép chối từ chủ tử.

- Được rồi, mau vào đi. Thuốc uống còn ấm mới bớt đắng.

Park Jimin phụng phịu quay người đi về phía căn phòng cuối hành lang, tam nương đứng lại đưa mắt nhìn cậu, lại quay đầu nhìn mặt trời đang ngả màu cam đỏ dần lặn xuống mặt sông, hôm nay ráng chiều thật đậm quá.

Park Jimin rụt rè đẩy cửa bước vào, cẩn thận hết mức không gây ra tiếng động sợ rằng Kim TaeHyung vẫn còn đang ngủ. Vừa ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy người đàn ông ngồi tựa lưng vào thành giường quay đầu buông ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Chiếc giường được kê sát ngay gần cửa sổ, từ vị trí của hắn có thể nhìn được mặt trời đang dần lặn xuống ngoài kia.

Có tiếng chân bước vào hắn cũng không quay đầu, một mực nhìn mặt sông đã sớm bị mặt trời nhuộm thành một màu cam đỏ. Từng cơn gió nhẹ rụt rè lướt qua, đậu trên mi mắt rồi khe khẽ thổi đung đưa lọn tóc trước trán của hắn.

Park Jimin đi lại gần, cẩn thận đặt ly thuốc xuống chiếc kệ gỗ ngay cạnh đầu giường của hắn, nhỏ giọng nói

- Điện hạ, đến giờ uống thuốc rồi.

Kim TaeHyung vẫn không quay đầu, Park Jimin cũng không dám rời đi, chỉ có thể lặng lẽ đứng chôn chân một chỗ nhìn hắn. Kim TaeHyung chỉ mặc một bộ trung y, cổ áo khá rộng, đằng sau cổ áo thấp thoáng thấy được băng vải chằng chịt quấn quanh ngực và bả vai của hắn. Khuôn mặt người đàn ông trước kia vốn anh tuấn tràn đầy nhiệt huyết, lúc này vừa tiều tụy vừa sầu muộn, bị ánh mặt trời cam đỏ phủ lên càng khiến người khác cảm thấy bi thương.

Kim TaeHyung cứ như vậy im lặng thật lâu, ngay cả đầu cũng chưa từng quay lại dù chỉ một lần. Qua một hồi, Park Jimin lo lắng thuốc sẽ nguội mất, muốn nhắc nhở Kim TaeHyung uống thuốc đi, nhưng vừa mới chỉ há miệng bả vai đã bị ai đó nắm lấy.

[VKOOK] THIÊN ĐĂNG DẠ VŨNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ