Chap 73. Không Khóc Lên Được

4.3K 329 85
                                    

Park Jimin dừng ở một khoảng, nhìn người phía trước đang đưa lưng về phía mình, Jeon JungKook nghiêng đầu tựa vào cái cột lớn của xà nhà trước hiên, dáng ngồi tuỳ ý khiến mép áo gấp lại nhăn nhúm.

Cậu ngần ngừ một lúc, thấy JungKook đã bất động như vậy từ rất lâu rồi, định bước lên nhưng khuỷu tay đã bị ai đó vội vàng giữ lấy ngăn lại. Ngẩng đầu nhìn, nhận ra là Jung Ho Seok, Jimin nhíu mày.

- Sao vậy?

Jung Ho Seok lắc đầu.

- Để cậu ấy một mình như vậy đi.

Park Jimin quay đầu nhìn lại bóng lưng của JungKook, trước sau vẫn cảm thấy không đành, ngập ngừng.

- Nhưng mà...

Jung Ho Seok túm tay Park Jimin kéo về sau mấy bước, đảm bảo rằng JungKook không thể nghe thấy lúc này mới buông tay ra.

- Nếu như mọi chuyện không xảy ra Jeon gia sẽ chỉ là một gia tộc bị lưu đày nơi biên ải, nhưng nếu đã là tội phạm làm tiền giả bọn họ chắc chắn không thoát khỏi cái chết. Jeon JungKook hao tâm khổ tứ phản bội cả điện hạ để giúp bọn họ xoá ấn lưu đày, kết quả lại phải tận mắt nhìn họ toàn bộ phải chết. Ngươi nói xem, trong lòng Jeon JungKook lúc này khó chịu tới nhường nào.

Park Jimin nhìn bóng lưng đơn bạc của JungKook ở phía trước, không khỏi xót xa mà nghẹn ngào.

- Điện hạ làm vậy, so với giết chết cậu ấy còn tàn nhẫn hơn. Vậy mà từ lúc bọn họ gặp lại, thấy điện hạ vẫn còn để tâm cậu ấy, ta còn nghĩ người đã tha thứ cho cậu ấy rồi.

Jung Ho Seok chậm chạp lắc đầu.

- Điện hạ cũng là con người, người cũng biết đau biết hận. Vết sẹo nơi ngực trái của người còn chưa mờ, ngươi cho rằng người sẽ dễ dàng tha thứ cho tất cả bọn họ hay sao? Còn Jeon JungKook, trước kia cậu ấy vì mục đích mà tiếp cận điện hạ, lấy lòng tin của người sau đó lại lừa gạt người. Vậy hôm nay điện hạ lừa gạt tình cảm của cậu ta một chút thì cũng có sao, đâu cũng là báo ứng cả thôi.

Park Jimin nghe Jung Ho Seok nói lại cảm thấy bất mãn thay cho JungKook, không nhịn được mà khó chịu ra mặt cau mày.

- Sao người lại cho rằng ban đầu cậu ấy cố ý lừa gạt điện hạ, lúc đó cậu ấy cũng chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, cậu ấy bị người khác lừa gạt lợi dụng thì sao?

Jung Ho Seok còn chưa cảm nhận được bầu không khí đang dần lạnh đi, nhếch miệng cười nhạt.

- Thiếu niên 16 tuổi? Lúc đó ta cũng đã từng nghĩ thiếu niên 16 tuổi không có sức uy hiếp như vậy thì có thể làm gì được? Nhưng Jeon JungKook 16 tuổi lại dám ra tay đâm điện hạ một cái, cố ý muốn lấy mạng người. Cậu ta ngay từ đầu chưa từng yêu ngài ấy, chỉ vì mục đích mà tới với ngài ấy mà thôi.

Park Jimin không nói lại được Jung Ho Seok, tức giận đẩy mạnh vào ngực gã một cái rồi quay người vùng vằng bỏ đi.

Jung Ho Seok lúc này mới ngơ ngác nhìn, sau đó vội vàng đuổi theo cậu.

- Jimin, ngươi đừng tức giận. Chờ ta đi cùng đi.

Hai cái bóng khuất sau lối rẽ nơi hành lang, Tam Nương lúc này mới lặng lẽ thở dài. Nhìn Jeon JungKook vẫn đang im lặng ngồi ở phía trước, mái che không chắn được sương đêm, cậu ấy mấy ngày nay đều không ăn gì cả chỉ uống một chút nước, cả ngày ngồi thất thần như vậy sợ rằng sẽ sớm không chịu được mất.

[VKOOK] THIÊN ĐĂNG DẠ VŨNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ