Extra 5 - MuSan

1.3K 159 87
                                    

Muto thấp thỏm ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu, hắn chẳng muốn thấy lại cảnh tượng đó lần hai đâu, cái cảnh em ngã cầu thang từ tầng hai xuống và bê bết máu thật sự khiến gã chết lâm sàng. Takeomi thì chết đứng, khó khăn lắm em mới chịu về nhà một lúc nhưng sao cớ sự này lại xảy đến? Gã chỉ muốn bù đắp tình thương mà Sanzu thiếu thốn từ khi còn nhỏ thôi mà, thậm chí khi biết tin em đồng ý về lại nhà mà gã đã sốt sắng sửa sang lại phòng ngủ vẫn luôn để trống đó mà, tại sao...mọi chuyện lại thành như vậy?

- Haru...chỉ mới mang thai được tháng đầu thôi...

Muto nhìn chằm chằm vào Senju khiến cô nàng cúi mặt xuống không dám ngẩng đầu đối diện, miệng chỉ lắp bắp xin lỗi rồi giải thích nhưng hắn chẳng buồn quan tâm, thứ hắn quan tâm duy nhất là vợ hắn vẫn còn đang trong phòng cấp cứu kìa, đứa bé chưa chắc đã giữ được mà mạng em cũng khó có thể an toàn...

- Haru ấy, em ấy đã rất rất mong chờ đứa bé này.

- Em xin lỗi, em xin lỗi. Lúc đó em thật sự...

- Anh cũng không cần giải thích hộ đâu Takeomi san, chắc anh lại chỉ nói con bé mới 16 hoặc vì có mình nó là con gái trong nhà nên thế này nên thế nọ? Vậy Haru thì sao? Em ấy không phải em của anh sao? Vậy còn con tôi không phải cháu anh sao?

- ...

- À quên, Haruchiyo từng nói mình là con một, nên em ấy chắc chắn chẳng phải là em trai anh cũng như con của bọn tôi chẳng phải cháu anh. Vì cái gì tôi không dám mắng em ấy nửa lời, không dám làm trái ý em ấy cũng như chưa từng đánh Haru mà hai người lại có thể làm như vậy?

Draken: bình tĩnh đi Muto, bác sĩ ra rồi kìa.

Hắn lướt qua hai người kia chạy vội tới bác sĩ hỏi thăm, chẳng biết cả hai trao đổi gì mà lúc thấy bác sĩ lắc rồi lúc lại gật đầu.

Muto thở dài như trút được nỗi lo trong lòng, với hắn mà nói em an toàn là được rồi hắn không cần gì hơn cả. Nhưng bác sĩ có nói Sanzu sau khi biết con mình mất không khóc không náo loạn, chỉ mỉm cười chấp nhận khiến hắn lo lắng. Thà em cứ khóc cứ nháo còn hơn em im lặng chịu đựng như thế này, hơn ai hết hắn hiểu Sanzu mong chờ đứa bé này như thế nào. Khi hắn bước vào cửa phòng bệnh, chỉ thấy Sanzu cười rồi nhìn hắn, thậm chí còn đưa hai tay lên khóe miệng và nói " đội trưởng, em cười rồi này ".

Muto tiến lại gần giường bệnh, giang hai tay ôm em vào lòng, Sanzu cũng chỉ dựa đầu vào vai hắn, em không muốn khóc cũng chẳng buồn khóc, không phải em không mong muốn đứa bé này nhưng em lại sợ Muto lo lắng hơn. Đội trưởng của em không mạnh mẽ như bề ngoài đâu, em biết mình vừa dọa hắn một trận rồi nên em không muốn hắn phải lo nữa, đứa bé này không có duyên để ở với em nên mới đi sớm như vậy, không có gì đáng buồn cả...thật đó, em không hề buồn đâu...

- Em không buồn đâu đội trưởng, anh đừng khóc, anh khóc là em khóc theo đấy...

Muto bất giác muốn cười, thật sự thì hắn cũng không có khóc, nhưng hắn hiểu Sanzu đang nói lời đó để tự động viên mình thôi, chẳng biết làm gì ngoài vỗ về em, hắn cảm thấy lúc này mình thật bất lực, thật vô dụng.

IF...!!! [ Tokyo Revengers ] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ