Lữ Tư Thanh - 吕思清 (SN 1969): nghệ sĩ violin nổi tiếng người Trung Quốc, là nghệ sĩ châu Á đầu tiên đoạt giải vàng Violon Paganini Italia.
—------------------------------------------------------
Bác sĩ gật đầu: "Có thể nói là như vậy."
"Kết quả tốt tức là tốt, cái gì gọi là 'có thể nói như vậy'?" Chung Quan Bạch truy vấn, "Nguyên nhân là gì ạ?"
"Không tìm thấy nguyên nhân." Bác sĩ giơ tay cắt ngang câu hỏi của Chung Quan Bạch, "Không tìm thấy nguyên nhân mới là kết quả tốt, cậu có thể hiểu là thân thể cậu ta không gặp vấn đề gì."
Chung Quan Bạch cau mày khẽ gật đầu, "Thế... bao giờ thì anh ấy nghe lại được?"
Bác sĩ trả lời: "Điều trị oxy cao áp* phối hợp với điều trị bằng thuốc, bác sĩ chủ trị của cậu ta sẽ quyết định phương án điều trị cụ thể, trong vòng hai tuần có khả năng sẽ hồi phục."
(*Điều trị oxy cao áp - HyperBaric Oxygen Therapy: là phương pháp điều trị mà người bệnh được thở oxy nguyên chất hoặc hỗn hợp khí giàu oxy trong một thiết bị có khả năng chịu áp lực cao gọi là buồng cao áp (hyperbaric chamber) dưới điều kiện áp suất lớn hơn áp suất khí quyển (lớn hơn 1 Atmosphe). Oxy cao áp trong lâm sàng áp dụng để điều trị hoặc hỗ trợ điều trị nhiều bệnh lý khác nhau.
Một nghiên cứu tiến hành tại New Delhi, Ấn Độ đã chỉ ra rằng liệu pháp oxy cao áp ngoài việc điều trị thông thường, còn có cải thiện đáng kể kết quả đối với điếc thần kinh giác quan đột ngột.)
"Nếu sau hai tuần thì thế nào ạ?" Chung Quan Bạch bị mấy chữ "trong vòng hai tuần" khiến cho tâm tình phức tạp, giống như hy vọng và tuyệt vọng chỉ cách nhau một cái lằn ranh mỏng.
"Khả năng hồi phục sẽ tương đối thấp." Bác sĩ nói rất dè dặt.
Chung Quan Bạch nắm chặt tay lại.
Bác sĩ lui về sau một bước: "Anh bạn, tuy tay anh đang bị thương, nhưng nếu anh muốn dùng bạo lực thì tôi sẽ đánh trả đấy nhé."
Chung Quan Bạch buông lỏng tay ra: "Tôi không có ý đó đâu."
"Một tiếng đồng hồ trước tôi vừa phải giải quyết một vụ người nhà bệnh nhân hành hung bác sĩ." Bác sĩ nhún vai giải thích.
Lực chú ý của Chung Quan Bạch vẫn dừng lại ở đoạn "trong vòng hai tuần", hắn tiếp tục hỏi: "Loại bệnh này, khả năng chữa khỏi có cao không?"
"Xác suất khỏi bệnh không thấp, nhưng hiệu quả điều trị có quan hệ rất lớn với tâm lý trạng thái tinh thần của người bệnh. Nếu áp lực của người bệnh quá lớn có thể gây ra tác dụng ngược." Bác sĩ nhìn Chung Quan Bạch, "Cậu trông căng thẳng quá, cậu cứ như thế sẽ khiến bệnh nhân bị cuốn theo mạch cảm xúc của mình, cậu ấy rất quan tâm đến cậu, cho nên chỉ một chút dao động tâm lý của cậu cũng có ảnh hưởng rất lớn lên cậu ta."
Chung Quan Bạch hơi cúi đầu, "...... Vâng ạ."
"Thả lỏng tâm trạng một chút, dù chuyện này rất khó, nhưng cứ thử xem sao." Trong đôi mắt màu xám nhạt của bác sĩ mang theo một loại bình thản của người đã quen nhìn cảnh sinh li tử biệt, "Rất nhiều thời điểm, chúng ta nhìn thấy người mình yêu quý sinh bệnh sẽ biểu hiện ra cảm xúc tiêu cực mãnh liệt, giống như đang nổi giận trách móc người đó tại sao lại sinh bệnh, mà chúng ta vốn biết đó không phải lỗi của họ. Cậu hiểu không, loại áy náy tội lỗi này sẽ làm cậu ấy suy sụp...... Thôi được rồi, bình thường tôi không hay khuyên người nhà bệnh nhân nhiều như thế đâu, nhưng mà......" Bác sĩ vỗ bả vai Chung Quan Bạch, đôi mắt xám chớp chớp, "Người anh em, tốt xấu gì hai người cũng đã hôn nhau trước mặt tôi."