Đến tận bây giờ, khi nhớ lại cách thức đến với nhau của hai người, Lâm Yên Yên vẫn có chút ngây ngốc. Chỉ mấy phút đồng hồ đó đã đánh vỡ giới hạn họ duy trì trong hai năm liền, rất lâu sau cô vẫn chưa thể hồi thần lại, thậm chí còn không có cảm giác yêu đương.
Lâm Yên Yên nghỉ đông không lâu thì mấy người Lâm Nhiên cũng về.
Bởi vì đã nói dối Lâm Nhiên, nên Lâm Yên Yên rất sợ bị tóm được, nhưng với cái bộ dạng này chỉ có thể lừa được Lâm Nhiên chứ chẳng giấu được Thịnh Thanh Khê. Bởi trước kia ít nhiều chuyện gì cũng đã bị Thịnh Thanh Khê hỏi qua.
Đêm 30 Tết, Lâm Yên Yên lén chạy tới Thịnh Khai tìm Thịnh Thanh Khê.
Lúc cô đến, Thịnh Thanh Khê cũng đang ở đó, còn Lâm Nhiên có việc về nhà lớn. Đây cũng là Lâm Yên Yên đặc biệt chọn giờ mà đến, tránh để Lâm Nhiên biết được.
"Chị Thịnh!"
Lâm Yên Yên sà đến chỗ Thịnh Thanh Khê.
Thịnh Thanh Khê liếc một cái, cô nhóc này có gì đó không giống khi trước lắm. Mặt mày viết đầy vui mừng đây này, được như ý nguyện rồi chăng. Cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Yên Yên, em và Tống Hành Ngu ở bên nhau rồi?"
Lâm Yên Yên mím môi cười, không nói lời nào.
Thịnh Thanh Khê xoa đầu cô, lại hỏi: "Chuyện là khi nào?"
Lâm Yên Yên bị hỏi mặt đỏ bừng, cũng lí nhí đáp: "Chưa lâu lắm, từ lúc bắt đầu nghỉ đông ạ."
Thật ra cũng chỉ mới nửa tháng thôi. Nhưng nói đến cũng buồn cười, Tống Hành Ngu còn không dám nắm tay cô.
Thịnh Thanh Khê thật sự không ngờ đời này lại có nhiều chuyện khác với đời trước đến vậy, Tống Hành Ngu và Lâm Yên Yên đi một vòng lớn lại vẫn có thể ở bên nhau. Bọn họ như hai đường thẳng song song, vốn là cách sông sâu biển lớn đối diện. Nhưng vận mệnh lại khiến hai người rẽ hướng rồi tương giao, Thịnh Thanh Khê chỉ còn biết cảm thán.
Thịnh Thanh Khê cười một chút: "Yêu đương thế nào?"
Vốn dĩ bản thân Lâm Yên Yên đã nghẹn muốn chết, chuyện này nói với ai cũng khó, chỉ có Thịnh Thanh Khê đã biết. Giờ chị ấy về rồi, cô bla bla nói hết một vố, đương nhiên là cô đã vô cùng tự giấu đi mọi chi tiết cụ thể họ yêu đương thế nào rồi.
Bởi vì nói đến... Cô cảm thấy rất xấu hổ nha.
Ngày đó, Tống Hành Ngu không giống với Tống Hành Ngu trong ấn tượng của cô lắm. Tính xâm lược trên người anh quá mãnh liệt, thế cho nên khi ấy cô chỉ có thể ngồi yên trên ghế đối diện với anh.
Lâm Yên Yên cho rằng mình có thể trốn được, cho rằng Tống Hành Ngu sẽ mềm lòng buông tha cô.
Nhưng không.
Anh cứ đứng đó không đi, một hai phải có được đáp án từ cô.
Người trước mặt là người mình thích, sao Lâm Yên Yên lại có thể nói loại câu "Em không muốn yêu đương với anh" được chứ. Cô ngây ngốc hồi lâu, mới hỏi: "Anh muốn yêu đương với em sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Lão đại tôi yêu thầm cũng trọng sinh - Nhất Chỉ Điềm Thỏ
CasualeTên khác: Đốt cháy tôi Tác giả: Nhất Chỉ Điềm Thỏ Số chương: 67 chính văn + 7PN Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, ngọt, song trọng sinh, vườn trường.