Chương 6. Làm lành

309 28 8
                                    

Mấy bữa sau thằng Quốc không còn tủi thân, giận hờn cậu nữa nhưng trong lòng nó vẫn còn buồn chuyện đó. Ai mà không buồn cho được, được học chung, chơi chung với cậu là điều nó mong ước bấy lâu nay. Vậy mà cậu nỡ lòng nào chặt đứt mong ước của nó. Nó thẫn thờ vừa lặt rau muống vừa suy nghĩ.

"Chút nữa không có rau ăn bây giờ Quốc"

"DẠ...dạ cậu hai"

Thằng Quốc giật mình quay lại thấy cậu hai đang đứng nhìn nó. Nó ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn cậu, cậu kêu chị Mến lặt phần còn lại rồi biểu nó lên nhà trên với cậu.

Nó lẽo đẽo theo cậu hai lên nhà trên, chờ tới khi cậu hai ngồi ngay ngắn trên bộ ván ngựa rồi mà nó còn chưa dám ngẩng mặt lên nhìn cậu hai.

"Bây sợ cậu ăn thịt bây ha gì mà không dám nhìn cậu?"

"Dạ" thằng Quốc giờ mới dám nhìn lên, nó sợ cậu la nó đang làm mà suy nghĩ tùm lum.

"Bây khờ quá, có làm gì cho cậu út giận bây không, chớ nào giờ cậu út có ghét bỏ bây đâu."

Thằng Quốc cứ loay hoay quài. Nó đâu làm gì cậu giận đâu.

"Ah, con Muội"

"Con Muội làm sao?"

"Nó nhờ con hái ổi cho nó á cậu, mà con hông có chịu, con nói ổi đó con để dành cho cậu út, ổi sẻ chín vô thơm lắm, cậu út thích liền. Mà nó cứ năn nỉ con, còn nắm tay con nữa. Cái cậu út đi ra, cậu út thấy. Rồi cậu không thèm nói chuyện với con nữa luôn."

"Con biết cậu út giận con ở đâu chưa?"

"Dạ, con biết rồi cậu"

"Ừ, thôi con đi kiếm cậu út nói chuyện đi. Cậu qua nhà thím Hai bắt mạch cho thím."

"Dạ, cậu hai đi."

Nó đứng chờ cậu hai đi rồi mới đi tìm cậu út, giờ này chắc cậu út dậy rồi. Nó rón rén xuống bếp pha ly sữa bò ấm cho cậu. Mấy nay thấy cậu giận nên ăn không ngon, cậu có chút xanh xao.

Cậu ngồi trên giường, mắt nhìn chăm chú vào quyển sách nằm trên tay. Cậu biết nó vô phòng nhưng lại không thèm nhìn tới nó. Bưng ly sữa để trên bàn, nó khép nép đi tới bệ đặt chân của cậu trước khi lên giường mà ngồi xuống.

"Cậu út...cậu út ơi."

Cậu vẫn nhìn vào quyển sách. Quyết định ngó lơ nó. Nó ngập ngừng một hồi rồi đưa tay để lên đầu gối cậu.

"Cậu ơi, nhìn con chút đi mà cậu. Con năn nỉ cậu."

Nó cứ ê a kêu ca một hồi cậu út mới rời khỏi cuốn sách mà nhìn nó bằng đôi mắt "trìu mến". Tuy cậu nhìn nó "trìu mến" làm nó sợ thiệt nhưng mà cậu chịu nhìn là nó vui rồi.

Nó vui mừng lắc lắc cái đầu gối của cậu. Miệng cười toang hoác mà theo cậu út là nhét cả trái ổi cũng vừa. Mắt nó cong lên, tròn tròn đen láy như hai hột nhãn. Như con nhạn dính phải mũi tên, cậu phải thở dài vì không tài nào đỡ nổi sự dễ thương của nó.

"Cậu, con biết con sai rồi. Từ nay về sau con không chơi với con Muội nữa đâu. Con thích chơi với cậu à, chơi với cậu vui hơn nhiều. Cậu...cậu tha lỗi cho con nha cậu."

[Quốc-Mẫn] Cậu Mẫn Thương Bạn QuốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ