Chương 21. Kế hoạch bỏ trốn.

165 10 5
                                    

Cậu hai rời khỏi một lúc rồi mà trong buồng chẳng có lấy một tiếng động. Chẳng ai dám mở lời, cứ ngồi đó nhìn nhau thật lâu. Thời gian cứ như ngưng đọng lại. Bỗng thằng Quốc nhào tới ôm chặt cậu vào lòng.

"Anh ơi."

"Ơi, anh đây."

"Em mừng quá anh ơi, không phải em không tin anh, mà do bản thân em nhu nhược, đành bất lực nhìn anh chuẩn bị làm chồng người ta. Nhiều lần em nghĩ, nếu anh đi lấy chồng rồi chắc em cũng bỏ xứ đi luôn, còn không thì ra sông, kết thúc cuộc đời ở đó chứ mất anh rồi thì em sống có nghĩa lý gì. Cũng may, cũng may là em không mất anh."

"Anh hai nói em khờ không sai tí nào, sao em không nghĩ tới chuyện cướp rể hả tên to xác này."

"Ờ, sao em không nghĩ ra ta, mà thôi giờ em vui lắm ai chửi gì em cũng nghe êm tai hết hihi."

"Lúc xảy ra việc đó, anh chỉ nghĩ đến việc em có tin tưởng anh không thôi, anh mặc kệ họ có bao nhiêu lời gièm pha dè bỉu anh, như em đã từng nói với anh. Anh chỉ cần em thôi, anh chỉ cần sự tin tưởng từ người bạn đời của mình. Thật ra cậu ta và anh chưa có gì cả, anh dám cam đoan là như vậy. Bởi vì có hay không cơ thể anh biết rõ, mỗi lần cùng em xong, dù có nhẹ nhàng cỡ nào thì cũng có chút ê ẩm. Còn cái này, anh chẳng có tí gì gọi là đau cả."

"Anh, em tin anh mà. Em ví dụ nhé, chỉ ví dụ thôi. Nếu hai người lỡ xảy ra quan hệ, mà anh vẫn chọn em, thì em sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra cả. Anh vẫn là anh, vẫn là người em thương nhất cuộc đời này, vẫn là ba của con em."

"Hic, nói ngốc là đúng mà, sao em toàn gom cái thiệt thòi về em không vậy hả."

"Thiệt mà được anh yêu thương thiệt bao nhiêu cũng được."

Nói rồi hai người ôm lấy nhau lặng lẽ khóc, khóc vì vui mừng hay khóc vì cảm xúc dồn nén bao ngày qua bây giờ được giải thoát cũng chẳng rõ.

"À, còn vụ đám cưới sao hả anh?"

"Để anh qua gặp má, em dẫn anh qua gặp má đi. Má có ở nhà không em?"

"Dạ có, bà với cậu hai, cậu Trân, chị Mến, chị Mận ở nhà. Còn lại mọi người đi công việc hết rồi."

"Ừ, vậy nhanh dẫn anh qua gặp má đi."

"Cốc cốc"

"Má ơi, con Mẫn nè."

"Bây vô đi."

Hai người bước vào phòng, thằng Quốc đỡ cậu qua cái ngạch cửa, để cậu vào trước, nó vào sau rồi đóng cửa luôn.

"Hai đứa bây hòa rồi phải không, má chắc chắn ông thầy Hai bị thằng cả Quý mua chuộc, má tin vào trực giác của má, bây giờ bây vẫn bình thường lo cho đám cưới đi. Đợi cái ngày người ta dựng rạp cưới, bây gom vài bộ đồ với tiền bạc vô cái giỏ, đem gởi vô buồng thằng Trân, bảo dọn dẹp phòng chuẩn bị đêm tân hôn. Còn thằng Quốc, bây cũng làm y vậy, bỏ vô buồng của thằng Đực, rồi nói thằng Đực thằng Đen đưa cho bây mấy bộ giống giống màu mà treo vô tủ của bây. Cái đêm chịu lạy* là thời cơ tốt cho hai đứa bay chạy trốn. Chờ tới khuya đi cho tụi nó say quắt cần câu rồi bây đi cửa sau, chạy qua vườn của dì Hai, sau đó qua vườn của dì Bảy, bây làm tiếng mèo kêu thì chị Út dẫn hai đứa bây đi đường tắt ra bến phà, bây lại gõ cửa cái ghe có trồng chậu sống đời ở ngay mũi, người ta sẽ chở bây qua bờ bên kia, rồi theo lời má chỉ bây đi về cù lao Bão, ở đó một thời gian mọi chuyện ở đây êm xuôi sáng tỏ rồi má cho người qua đón bây về."

[Quốc-Mẫn] Cậu Mẫn Thương Bạn QuốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ