Chương 22. Bỏ trốn

146 7 1
                                    

Đêm nay là đêm chịu lạy, từ chiều mọi người đã tập trung lại rồi. Chờ làm lễ nghĩa một hồi sẽ tiến hành tiệc tùng, ca hát. Đêm nay cậu mặc chiếc áo dài màu trắng ngà, tóc tai được vuốt keo đẹp đẽ, đôi môi căng mọng được điểm chút son hồng trông thật xinh đẹp. Cậu đứng ở giữa, đốt nhang cho ông bà tổ tiên, chờ làm lễ nghĩa chút nữa rồi nhận tiền của bà con họ hàng. Cậu đứng ở đó, có bao nhiêu ánh mắt phán xét chiếu lên cậu, cảm thông có, thờ ơ có, khinh bỉ có. Nhưng cậu chẳng để ý tí nào, chỉ cần nghĩ tới đêm nay cậu sẽ cùng người cậu thương bỏ trốn là cậu vui lắm rồi. Việc này chẳng phải là quá lãng mạn hay sao chứ.

"Ủa chị ba, đám nhập phòng hay rước rể vậy chị."

"Cô chín à, nghĩ sao thằng Mẫn nó chữa như vậy mà rước rể được hả cô, người ta chịu cưới nó là may mắn lắm rồi đó."

"Ờ chị sáu nói phải ha chị, hí hí"

"Dạ, cô chín với cô sáu. Con tôi nó lỡ dại, cũng hên là bên kia người ta thương tình chịu cưới nó về chứ để nó chữa hoang không ai thèm lấy, hay nó nghĩ quẩn đi bỏ đứa nhỏ là nghiệp chướng lắm đó, tôi nói vậy có đúng không cô chín, cô sáu."

"Dạ, dạ chị nói chí phải ạ."

Hai bà cô họ hàng bên nội của cậu út Mẫn cho tiền mừng xong liền lên tiếng châm chọc cậu cho hả cái dạ của mấy mụ. Mà quên rằng bà hội đồng đâu có hiền. Làm như bà không biết con của cô chín có bầu với người ta rồi người ta không nhận, chơi bời phá phách rồi đẻ non làm đứa nhỏ không sống nổi. Còn con của cô sáu thì có bầu với nhân tình cổ, nghe người ta xúi giục cái đi bỏ đứa nhỏ.

"Con mình chàm nhàm mà đi nói người ta, nghe mắc nhục hết sức." chị Hai của bà hội đồng còn nói thêm câu, làm cho cô chín, cô sáu xấu hổ mà cúi gầm mặt xuống.

Tiệc tùng ăn uống xong xuôi ai cũng say xỉn bét nhè hết. Người ở gần thì đi về, còn nhà xa thì lăn lốc lên mấy bộ váng mà nằm ngủ. Cậu út với thằng Quốc cũng tranh thủ mà ngủ một chút, mới qua giờ Dần bà hội đồng đã dậy sang gọi hai người dậy, chuẩn bị kĩ càng rồi mở cửa sau cho hai người đi.

"Nè, bây cầm lấy nhét vô túi áo trong, qua đó ráng sống cho tốt, đừng có lo cái gì hết, má với cha bây, với thằng hai thằng ba sẽ lo liệu bên này, xong xuôi tao qua bển đón hai đứa bây về. Mẫn nè, lại đây má đội cho bây cái khăn, bầu bì đi giờ này mù sương mù gởi, nhớ chăm sóc bản thân tốt nhen con, qua bên đó nhờ bà con người ta chỉ dạy, đừng có làm quá sức rồi ảnh hưởng đứa nhỏ nghen hôn. Đi qua mồ mã thì nhớ khấn vái xin người ta đi nhờ đó nghen."

"Dạ, con nhớ rồi má, cha má với mấy anh ở nhà giữ gìn sức khỏe."

"Rồi rồi má biết rồi, bầu bì đừng có khóc nghen hôn, thôi hai đứa lại đây má ôm cái rồi tranh thủ đi đi."

"Dạ."

Bà ôm lấy hai đứa con nhỏ, dặn dò rồi giục đi cho nhanh kẻo người khác thấy. Bà nhìn theo bóng dáng của hai đứa con mà nuốt nước mắt vào trong. Bà phải nhanh chóng kết thúc chuyện này, không thể nào kéo dài được nữa.

Thằng Quốc vai mang hai cái giỏ, tay nắm lấy tay cậu dắt cậu đi qua hết vườn nhà ông hội đồng rồi chui qua cái hàng rào bông bụp vô vườn dì Hai. Con phèn nó nghe tiếng xào xạc nên hực hực dọm sủa bị dì Hai ôm lại không cho nó sủa thành tiếng. Qua tới hàng trầu vườn nhà dì Bảy, thằng Quốc liền kêu mấy tiếng. Dì Bảy tằng hắng rồi nói "mấy con mèo đi rượn đực rượn cái kêu inh ỏi hà" vừa nói bà vừa ra hiệu cho chị Út đi ra mở cửa bên hông nhà dẫn cậu út với thằng Quốc ra bến phà.

[Quốc-Mẫn] Cậu Mẫn Thương Bạn QuốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ