Chương 100: Thứ nên thuộc về tôi, một phần cũng không được thiếu

1K 86 5
                                    

Ngày công ty của Kim Thái Hanh chính thức đi vào hoạt động, Điền Chính Quốc đưa một bức tranh tới, Kim Thái Hanh sai người tháo tranh trong văn phòng mình xuống, treo bức này lên.

Nửa ngày sau, lần đầu tiên Điền Chính Quốc bước vào công ty của Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc nhíu mày ngồi trên sofa, nói: "... Em chỉ mua đại thôi, không đắt bằng bức tranh ban đầu của anh"

"Anh thích treo tranh em tặng". Kim Thái Hanh mỉm cười.

Vài nhân viên tiến vào, Lưu Thần chào hỏi Điền Chính Quốc trước, những nhân viên khác lập tức nói theo: "Điền tiên sinh"

Điền Chính Quốc rất hiếm khi nghe loại xưng hô này, cậu hơi mất tự nhiên, chỉ "ừm" một tiếng.

Kim Thái Hanh mặc sơ mi trắng, cài hết cúc áo giống hồi xưa mặc áo đồng phục, anh không ngẩng đầu, nghe nhân viên báo cáo, thỉnh thoảng "ừ" đáp lại, tỏ vẻ mình đã nghe.

Điền Chính Quốc chống cằm nhìn, như thể quay về thời cấp hai. Kim Thái Hanh ở trong hội học sinh, những học sinh khác báo cáo với anh về ghi chép vi phạm kỉ luật, anh cũng chẳng hề lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng gật gù.

Mỗi tuần, cậu đều có thể nhìn thấy Kim Thái Hanh dùng từng nét bút viết xuống tên mình trên báo chữ phê bình của trường.

Sau này lên trung học, có lẽ vì bài vở bề bộn, Kim Thái Hanh không tham gia vào hội học sinh. Điền Chính Quốc thấy chán, kể từ đó, cậu không tiếp tục cố ý vi phạm kỉ luật nữa.

Điền Chính Quốc đang suy nghĩ ngắt quãng thì thấy người đàn ông vốn dĩ mang gương mặt lạnh lùng kia bỗng ngẩng đầu, bắt chính xác tầm nhìn của cậu, biểu cảm cứng đờ hơi thả lỏng, nở một nụ cười ngắn ngủi.

Sau khi nhân viên ra ngoài, Kim Thái Hanh đặt bút xuống. "Em khóa dưới, lại đây"

"Không"

"Lại đây, anh cho em xem cái này"

Điền Chính Quốc nhíu mày, nghi ngờ bước đến.

Kim Thái Hanh nắm cổ tay của cậu, kéo cậu đến gần mình, sau đó mở ngăn tủ nào đó ra.

Bên trong có một khung ảnh kẹp ảnh chụp của Điền Chính Quốc.

Không biết có phải đã quen hay không, Điền Chính Quốc vô cùng bình tĩnh. "Tấm này xấu thế"

Kim Thái Hanh bật cười. "Không phải cho em xem cái này..."

Anh lấy khung ảnh ra, để lộ một túi tài liệu màu nâu đậm bên dưới. Điền Chính Quốc: "Cái gì thế?"

"Liên quan đến mẹ của em". Kim Thái Hanh ngước mắt. "Em muốn xem không?"

Điền Chính Quốc sửng sốt, nhìn chằm chằm túi tài liệu, hồi lâu sau mới hỏi: "... Về phương diện nào?"

"Chuyện quá khứ, cụ thể hơn những điều em biết một chút". Kim Thái Hanh luồn tay xuống, mười ngón tay của họ đan chặt vào nhau. "Điền Quốc Duy tốn bao công sức để che giấu, anh phí chút thời gian mới tìm được người"

Điền Chính Quốc biết chuyện này rất khó điều tra.

Cậu tìm rất nhiều con đường, tốn không ít tiền của, vài năm không điều tra được chút tin tức thực chất nào. Tin tức này đến quá bất ngờ, yết hầu của Điền Chính Quốc nhấp nhô, thốt lên: "Tìm được ai?"

[TaeKook]KTKĐTCCTCCCPS-Tương Tử BốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ