Chương 7: Tôi thích trai hư

1.2K 98 1
                                    

Điền Chính Duy lạnh giọng, vì có người ngoài ở đây nên hắn đã nhịn nhiều nhưng tiếng nói vẫn vô cùng khó chịu. "Sao mày lại đến đây?"
"Anh trai đính hôn, người làm em đương nhiên phải tới chúc mừng rồi". Điền Chính Quốc đáp. "Chị dâu đâu rồi nhỉ? Cô gái nhà ai mà xui xẻo thế"
Mặt Điền Chính Duy tái nhợt, đối với hắn mà nói thì đứa em trai này chính là bằng chứng của việc bố hắn đã phản bội gia đình.
Trong mắt mọi người, hắn là một kẻ chín chắn, xứng đáng là người nối nghiệp của nhà họ Điền. Nhưng khi đối mặt với Điền Chính Quốc, hắn không thể nào kiềm chế được cơn giận của mình. "Không ai gửi thiệp mời cho mày, cút xéo"
"Ấy". Điền Chính Quốc chợt nhớ tới điều gì, bèn rút một tấm thiệp mời đẹp đẽ từ trong túi áo âu phục ra. Cậu nắm lấy góc của thiệp mời, lắc lư nó trước mặt Điền Chính Duy. "Tôi có thật đấy nhé"
Điền Chính Duy mím môi, bước lên phía trước một bước, thấp giọng nói: "Điền Chính Quốc, tao cảnh cáo mày, bây giờ một là mày cút, hai là biến mình thành đứa câm, ngồi im bên trong. Nếu hôm nay xảy ra rối loạn... Tao nhất định sẽ không để yên cho mày "
"Điền Chính Duy, khoan hãy bàn đến việc họ Điền này vẫn chưa đến lượt anh làm chủ"
Điền Chính Quốc thôi cười, ăn miếng trả miếng. "Dù ngày nào đó nó thực sự rơi vào trong tay anh, thì Điền Chính Quốc này cũng đéo có liên quan đếch gì đến anh. Anh lấy tư cách gì mà lên mặt với tôi?"
Bầu không khí giữa bọn họ rất kỳ quái, đám phóng viên cách đó không xa liên tục quan sát, sau khi nhìn thấy mái tóc xanh lá đậm màu của Điền Chính Quốc thì không thể rời mắt, bắt đầu ồn ào đoán thân phận chàng thanh niên này.
Cho dù những nam minh tinh nổi tiếng hiện nay có phóng túng thế nào thì cũng hiếm ai nhuộm tóc màu này, lại càng khỏi phải nói đến việc... Nhuộm tóc xanh lét đến dự tiệc đính hôn của người khác.
Quan sát hồi lâu, bỗng có người nhận ra gương mặt của chàng trai này có nét giống Điền Chính Duy.
Tuy mấy năm này ít người nhắc đến, nhưng đám phóng viên chưa từng quên việc nhà họ Điền còn có một cậu con riêng. Dẫu rằng đây chẳng còn là tin sốt dẻo nhưng quần chúng nhân dân vẫn luôn thích hóng hớt về tin đồn trong những gia đình giàu có, chỉ cần vén một góc lên thì không lo không hot.
Rất nhanh đã có phóng viên giật mình hoàn hồn, cầm lấy camera muốn chạy về phía Điền Chính Quốc. Kết quả là mới đi được hai bước bèn bị đám bảo vệ cao to, vạm vỡ ngăn cản.
Nghe thấy động tĩnh, Điền Chính Quốc ngoảnh lại rồi vội vã rời tầm mắt. Cậu nhét thiệp mời vào âu phục của Điền Chính Duy, quay lưng đi vào trong.
"... Để cậu chê cười rồi". Điền Chính Duy khống chế cảm xúc rất nhanh, hắn rút thiệp mời ra, chuẩn bị lát nữa tìm thùng rác vứt vào.
"Không sao". Ánh mắt Kim Thái Hanh vẫn hướng về bóng người đã đi xa kia. "Vậy tôi cũng vào trước đây"
Điền Chính Quốc vào trong sân, lập tức nhìn thấy nhân vật chính còn lại của ngày hôm nay.
Đó là một cô gái trông vô cùng dịu dàng, hiền lành. Cô mặc trang phục trắng mỏng, có rất nhiều bạn gái thân thiết ăn diện đẹp đẽ đứng xung quanh, nhìn cử chỉ và hành động là biết đây chắc chắn không phải con gái của một gia đình tầm thường.
Cũng phải, với đẳng cấp như nhà họ Điền, rất hiếm có cuộc hôn nhân thuần túy.
Cô gái tốt như vậy lại kết hôn với Điền Chính Duy, quả là lãng phí. Điền Chính Quốc nghĩ.
"Em ngồi chỗ nào?"
Điền Chính Quốc giật mình, bất giác quay lại thì nhận ra Kim Thái Hanh đã đứng sau lưng cậu từ bao giờ.
"Anh đi nhón chân đấy à? Không có một chút tiếng động nào?". Điền Chính Quốc lặng lẽ thở ra. "Anh đến đây làm gì? Có tặng nổi quà không?"
Bỗng cậu nhớ ra điều gì đó, bèn nheo mắt lại. "Chẳng lẽ anh dùng tiền tôi cho anh để mua quà tặng Điền Chính Duy?"
Điền Chính Quốc biết mình nói vậy là cố tình gây sự, tiền đã vào tay Kim Thái Hanh thì muốn tiêu thế nào là việc của anh, thế nhưng cậu vẫn không thoải mái.
"Không đâu". Kim Thái Hanh đáp. "Tôi dùng tiền tiết kiệm của mình để mua. Chỉ là một cặp đồng hồ tình nhân, không tốn nhiều lắm"
"..."
Điền Chính Quốc cau mày, nói: "Quà quá rẻ sẽ bị người ta coi thường, chuyện này mà anh cũng không hiểu à? Chi bằng đừng đến còn hơn"
Kim Thái Hanh thuận miệng nói: "Anh hai của em sẽ hiểu thôi"
Điền Chính Quốc nhạo báng: "Vậy thì tình cảm của các người quá sâu đậm rồi"
Từ xa, Điền lão phu nhân đã nhìn thấy mái tóc màu xanh lá của cháu trai, dù được giáo dục tốt đến đâu thì bà cũng không kìm được mà nhăn tít lông mày lại.
Bà nên sớm biết rằng Điền Chính Quốc và Điền Chính Duy như nước với lửa, sao Điền Chính Quốc có thể ngoan ngoãn đến dự lễ đính hôn được?
Bà lo Điền Chính Quốc sẽ mặc quần jean nên đã cẩn thận sai người mang một bộ âu phục đến. Không ngờ rằng Điền Chính Quốc lại hành hạ mái tóc của mình, bà càng nhìn càng thấy chẳng ra thể thống gì.
Làm họ Điền mất hết mặt mũi.
Nhưng người cũng đã đến, nghĩ những điều khác cũng vô dụng.
Sợ phô trương nên bàn tiệc của buổi lễ cũng không nhiều lắm, người có thể tới đây hôm nay đều là những nhân vật bề trên máu mặt. Điền Chính Quốc nhìn lướt qua, chẳng biết ai với ai.
Đây là lần đầu tiên cậu tham gia tiệc của nhà họ Điền, trước kia đều là tiệc nhà nên không mời người ngoài.
"Kim tiên sinh, mời cậu đi bên này". Quản gia theo hầu Điền lão phu nhân đi về phía bọn họ, giơ tay ra mời Kim Thái Hanh, nói xong mới nhìn Điền Chính Quốc. "Điền tiểu thiếu gia, lão phu nhân xếp cậu ngồi bàn thứ ba. Người đã giữ chỗ cho cậu từ trước"
"Biết rồi". Điền Chính Quốc đáp lời, đi thẳng về chỗ ngồi.
Quản gia thấy Điền Chính Quốc ngồi xuống bàn thứ ba thì thầm thở phào trong lòng. "Kim tiên sinh, tôi đưa cậu..."
"Không cần". Kim Thái Hanh mỉm cười. "Phiền ông sắp xếp thêm một chỗ ở bàn ba cho tôi"
Quản gia sững sờ. "Kim tiên sinh, vị trí của cậu ở bàn chính..."
Điền Chính Quốc vừa ngồi xuống thì liền nhận được tin nhắn của Nhạc Văn Văn.
Nhạc Văn Văn. "Tiểu Quốc ơi, sao bồ "nắng" thế! Vòng bạn bè của tui tối nay đang sôi sùng sục vì bồ đấy!"
Điền Chính Quốc chẳng hiểu gì: "???"
Đối phương gửi ảnh chụp vòng bạn bè đến, Điền Chính Quốc vừa mở ra đã nhìn thấy mái tóc màu xanh lá kia của mình.
Hình như lúc cậu xuống xe đã bị người khác chụp trộm, đã thế còn là ảnh cỡ to chất lượng cao.
"Tìm 1 trăm ngàn lần trong mơ: Tấm ảnh này sẽ cùng tôi vượt qua những đêm dài sau này"
Bình luận bên dưới choáng ngợp khắp màn hình.
"Đm, chị em à, đằng ấy to gan nhỉ, ai cũng dám "tuốt" à, có biết đây là ai không?"
"Đã lưu ảnh, cảm ơn chị ạ" "Cảnh cáo chuồng gà"
"Gương mặt này, đôi chân này, bờ vai này, đcm. Tôi bằng lòng quỳ đỏ đầu gối vì anh ấy, vì anh ấy mà căng rách miệng, bất kể ngày đêm... Không, tôi bằng lòng làm top vì anh ấy!"
Điền Chính Quốc: "..."
Quỳ đỏ đầu gối? Căng rách miệng??? Cái quái gì vậy???
... Con mẹ nó, không phải là người này đang dùng trí tưởng tượng để sàm sỡ cậu đấy chứ.
Điền Chính Quốc hóa đá một lúc rồi mới kịp phản ứng. "Đứa nào viết bình luận cuối? Bố muốn vặt đầu nó"
Nhạc Văn Văn: "Ấy đừng, các chị em đang nói đùa thôi mà" Điền Chính Quốc: "Ai chụp ảnh? Bảo người đó xóa vòng bạn bè ngay"
Nhạc Văn Văn: "Hình như là có nhiếp ảnh gia nào đó đăng lên một nhóm lớn hơn ngàn người. Xóa thì xóa rồi, nhưng bạn bè trên Wechat của người đó hơi nhiều, tui vừa liếc qua..."
Nhạc Văn Văn: "Ảnh này bị đăng lên Weibo rồi, còn bị chuyển tiếp đến trang cá nhân của tui nữa..."
Đcm.
Điền Chính Quốc đang định gõ chữ thì bỗng thấy tai mình nóng lên, giống như bị người khác nắm lấy.
Đầu ngón tay của đối phương có vết chai mỏng, vuốt ve đến mức làm sống lưng Điền Chính Quốc tê rần, cậu ngẩng phắt đầu lên.
Kim Thái Hanh nhanh chóng buông tay, anh ngồi cạnh cậu rất tự nhiên. "Sao tai em đỏ thế?"
"Ai cho anh chạm vào tôi?". Điền Chính Quốc vội vã tắt khung chat đi. "... Anh là kẻ bám đuôi đấy à?"
Kim Thái Hanh mỉm cười, khẽ thì thầm với cậu. "Chẳng phải việc của tôi là ở bên em hay sao"
"Tôi không phải phụ nữ, không cần anh kè kè bên cạnh". Điền Chính Quốc nói: "Lúc cần tôi sẽ tự tìm anh, bình thường không có việc gì thì đừng đến gần"
Em khóa dưới nói chuyện làm người ta tổn thương thật đấy.
Kim Thái Hanh gật gù, giả vờ đau lòng. "Nhưng mãi em chẳng tìm tôi, em chán tôi rồi à?"
Nhóm hai người này quá kỳ lạ, một người là con riêng, kẻ còn lại thì phá sản, những người trên bàn không nhịn được mà đưa mắt quan sát bọn họ.
"Ừ". Điền Chính Quốc bị nhìn đến phát bực, thầm muốn kết thúc cuộc trò chuyện này thật nhanh. "Tôi chính là trai hư đấy, có ý kiến à?"
"Không". Kim Thái Hanh mỉm cười, lúm đồng tiền ở một bên má lõm xuống. "Tôi thích trai hư"
Điền Chính Quốc: "..."
Điền Chính Quốc: "... Anh không cần phải liều như thế, con mẹ nó tôi cũng không trừ lương của anh đâu"

[TaeKook]KTKĐTCCTCCCPS-Tương Tử BốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ