"Yuzu, hít thở sâu vào! Bình tĩnh đi, ngươi sẽ không sao đâu Yuzu!!"
"Hộc... Không cần...thêm việc... Ta biết ta... khô..ng có nhiều... Thời gian... Khụ khụ!!"
Những người xung quanh hốt hoảng cả lên, đa phần là những người mặc áo kẻ sọc đại diện cho tù nhân. Lẫn trong đó cũng có những người mặc quân phục hải quân.
"Các ngươi mau dãn ra!! Yuzu thiếu Oxi rồi!!"
"CMN! Sao lại ho ra máu hả Yuzu!!"
Cô gái tên Yuzu mỉm cười. Mái tóc màu nắng xoã dài trên chiếc giường cũ.
"Đây là lời nguyền của-- khụ... Của Saotome gia tộc... Ngay cả vận mệnh... cũng không thể điều khiển... cuộc đời Saotome. Nhưng... chính Saotome... cũng không thể-- khụ khụ... Không thể... điều khiển cuộc đời theo ý mình..."
"Đủ rồi!! Đừng nói nữa Yuzu. Nếu ngươi chết thì Naoto phải làm sao đây! Ngươi định khiến con bé đã không biết mặt cha là ai lại còn không có mẹ sao?"
Yuzu mỉm cười, có chút dịu dàng ấm áp nhưng cũng mang theo tiếc nuối cùng đắng chát.
"Đúng nhỉ... Ta thật không yên tâm bỏ con bé ở lại... Nhưng Roger à... Ta tin rằng... dù là hải tặc hay hải quân ở Impel Down này... Đều sẽ thay ta nuôi dạy... Con bé thực tốt... Đúng chứ...? Giám ngục trưởng Magellan... cùng các hải quân và hải tặc... Naoto... Nhờ mọi người nhé...?"
Lời cuối cùng vừa nói ra, cũng là lúc Yuzu trút hơi thở cuối cùng. Tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên. Tựa như nó đã biết người thân yêu duy nhất của nó đã ra đi vĩnh viễn.
...
"Sao đám hải tặc kia lại thoát ra được nhỉ!? Bực mình thật!!"
Góc áo của người đàn ông bị kéo lấy. Người đàn ông nhìn xuống. Nắm lấy áo anh ta là một bàn tay nhỏ, trắng nõn. Chủ nhân của bàn tay là một cô bé chừng 14 tuổi. Mái tóc dài xoăn xoăn màu nắng. Gương mặt còn mang nét trẻ con có chút phát phì, trông cực kỳ đáng yêu.
"Chú Rosy, biển cả có gì thú vị ư? Hay ở Impel Down này không tốt mà mọi người mới rời đi?"
Rosinante xoa đầu cô gái nhỏ. Đôi mắt có chút hoài niệm nhìn vào đôi mắt sâu thẳm tựa đáy đại dương của cô bé.
"Không vì gì cả. Chỉ là những hải tặc... Chúng luôn hướng tới tự do..."
Cô bé nghiêng nhẹ đầu, tò mò nói.
"Tự do...?"
Đôi mắt cô bé hướng ra bên ngoài Impel Down, nhìn thẳng vào cậu thiếu niên nhiệt huyết quyết tâm đi cứu anh trai mình kia.
"Naoto không hiểu về tự do. Nhưng Naoto biết, cả đời Naoto gắn bó với Impel Down. Vì đối với Naoto, Impel Down chính là nhà của Naoto. Dù Naoto không còn nhớ gương mặt của mẹ là nhưng thế nào. Nhưng Naoto có thể nhớ được... Mẹ rất ấm áp. Vì mẹ luôn bên cạnh Naoto. Tựa như chú Rosy, bác Magel, các cô chú hải quân, các bác hải tặc luôn quan tâm đến Naoto vậy."
Rosinante mỉm cười, tay vẫn xoa đầu cô gái nhỏ.
"Là vậy nhỉ...?"
Cô bé cười tươi, tựa như ánh nắng chiếu tới nơi sâu thẳm tối tăm nhất, gột sạch mọi tội ác.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tổng Văn Án
FanfictionĐây là chỗ để tui lưu lại ý tưởng :> Chủ yếu là do toy đang gánk một đống bộ rồi, ra thêm mà bỏ ngang thì tồi quá nên toy lưu zô đây 🤧🤧🤧 Khụ khụ, khùm đin zạy hoi, ai có nhu cầu mượn văn án thì cứ comment thẳng vô nhoé :> Đừng cứ thế bê đi hổng r...