- Mời bệnh nhận số 23.
Chị bước vào trong căn phòng thật rộng có ông bác sĩ già ngồi trên ghế.
- Bae Joohyun?
- Dae?
Ông chẹp miệng một cái, liếc nhìn chị y tá đang đứng ở góc phòng. Chị y tá ấy đã hiểu ý của bác rồi, hiểu lấy ánh mắt của người bác sĩ khi gặp một bệnh nhân không thể nào có thuốc chữa, hiểu rằng người con gái trước mặt bác tuy thật xinh đẹp nhưng sẽ chẳng thể là một mĩ nhân hoàn hảo trong bức hoạ chính cuộc đời của nàng.
- Em đi theo chị nhé?
- Dạ.
Chị y tá dịu dàng đưa chị lên chuyến tàu đưa những người điên về với nơi cuối cùng bao bọc họ. Phải rồi, chị ngồi trên chuyến tàu có những tiếng kêu như con cú, con gà, con mèo hay con chó. Chị ngồi trên chuyến tàu có những tiếng hú hét đến khản cả cổ họng, vang vọng khắp một toa tàu. Chị ngồi trên chuyến tàu của những người chẳng còn minh mẫn nữa.
Chị bị khủng hoảng hiện sinh. Chẳng sai chút nào, chị bị chứng bệnh mà chưa bao giờ chị nghĩ mình mắc phải, chị nghĩ rằng một cô gái tràn trề năng lượng như chị sẽ chẳng bao giờ mắc phải thứ bệnh xuất phát từ sự cô đơn, mất định hướng giữa thế gian đầy người đông đúc. Chị chẳng nghĩ được gì cả, Joohyun chỉ ngồi im, lặng nhìn từng hạt mưa nặng nề rơi trên ô cửa kính, những bài luận thật hay chị viết đâu rồi? Những người yêu thường, những người bên cạnh chị, đâu rồi? Chị chẳng thấy ai an ủi chị nữa, chị vô vọng rồi.
Joohyun bơ phờ lết tấm thân mình sang một chiếc ghế có thể tránh xa tiếng ồn tốt nhất, đặt thân mình ngồi xuống. Ồ, trời hôm nay đón chị về nhà mới bằng một cơn mưa! Những hạt mưa thật nặng nề, thật buồn. Chúng nó cứ rơi xuống và va lộp độp vào cửa kính, thật giống chị, thật giống những điều phức tạp và trái tim chị biến chúng thành một hố đen chứ đựng những hỗn độn sâu thẳm trong tim. Vài ba chị y tá đi qua đi lại để tránh cho những vị hoàng đế trong bộ não của một hoàng tử sơ sinh kia không phá huỷ đi cả một toa tàu giữa một đường tàu đầy núi đá lởm chởm.
- Có thể lấy cho tôi một cuốn sách được không?
- Xin lỗi em, nhưng mà luật là luật, chị không thể.
Tiếng thở dài phát ra sâu trong cuống họng chị, Đứa trẻ bên trong chị bây giờ muốn nhảy múa thật nhiều, muốn nói thật nhiều. Nhưng có một điều chị có biết không?Là chị đã quên mất chị muốn nói những gì, chị muốn nhảy bài nhạc gì. Joohyun ơi, chị quên nó từ rất lâu rồi. Chị đã quên nó, quên đi đứa trẻ trong mình như cái cách chị chọn quên đi những thứ vui vẻ bên ngoài văn phòng và những cái bàn giấy. Công việc của chị khiến chị chỉ có thể ngồi im một chỗ, với một cái bàn phím, một con chuột và một chiếc màn hình. Joohyun không tìm thấy những người ở sâu trong ngồi nhà của mình, những người sẵn sàng ủng hộ chị mà chẳng biết chị sẽ làm gì, chị sẽ hường về đâu. Chà....họ đã bỏ chị đi chắc cũng được 7 năm rồi.
- Lớn lên con muốn trở thành người như thế nào?
Tiếng cô giáo mầm non tưởng như chết từ bao giờ trong não bộ Joohyun bỗng dưng vang lên như vọng lại từ chốn xa xăm, nơi những ngọn núi kia đứng yên ở đó, thật vững chãi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[All Seulgi] Why not?
FanficMột nơi để mình thoả mãn trí tưởng tượng khi mà Nhung Đỏ quá là nhìu bùng binh đi. Fic được viết vào những buổi đêm và buổi chiều mưa nữa. Cảm ơn độc giả đã ghé qua đọc fic này, lịch đăng tuy không cố định, ngôn từ có thể không hay nhưng mình luôn b...
![[All Seulgi] Why not?](https://img.wattpad.com/cover/302086509-64-k229994.jpg)