"Chiếm thân thể là cái khỉ gì? "
Người mới nói chuyện chính là Squalo. Đầu cũng suy nghĩ tới vài khả năng. Tình yêu cùng giới cũng chẳng xa lạ gì. Thậm chí trong cái giới này có mấy mối quan hệ còn loạn hơn thế này nữa cơ mà... Không, tội phạm tàn sát Mafia hàng hoạt x Godfather giới Mafia là cái quỷ gì chứ?
"Chiếm không được trái tim ngươi thì ta sẽ chiếm cơ thể ngươi. "
Nhờ câu nói đâm thọt của Netako Bare mà mọi người đều đổ dồn ánh mắt của mình về Rokudo Mukuro. Có phần thương hại...
Ha hả. Netako Bare chính là cố tình hiểu sai nghĩa đấy.
Mukuro liếc xéo tất cả những người nhìn chăm chăm mình. Hắn đương nhiên cũng hiểu ý của bản thân. Mình trên màn hình là đang nói tới chiêu thức đó.
Nhưng nghe từ góc độ khác quả thật có chút...
Không sao, đây chỉ là một vấn để nhỏ thôi.
[Mukuro đẩy cánh cửa trước mặt này ra. Thậm chí còn không thèm gõ cửa]
"Quen thuộc tới độ có thể tự tiện ra vào phòng Boss luôn sao? "
"Tại sao một tên tội phạm đáng lẽ nên ở trong ngục Vindice lại đi lại tự do như thế này trong dinh thự của một Mafia chứ? "
Từ tội phạm này đã thu hút sự chú ý của vài người. Nhưng có vẻ người vừa nói không tính giải thích. Để lại cho những người không hiểu một dấu chấm hỏi to đùng.
[Mukuro không thích năng lực Siêu trực giác của Sawada Tsunayoshi lắm.
Chưa nói tới việc năng lực kia nhìn thấu ảo ảnh và cho hắn ăn khổ vào lần đầu tiên hắn gặp cậu ta.
Mà còn vì siêu trực giác của Sawada Tsunayoshi như cái còi báo động. Lần nào Mukuro mới tới gần một chút nó đã báo cho cậu ta inh tai rồi.
Nên là cậu ta luôn giấu tuốt hết những gì cần giấu trước khi Mukuro bước chân vào phòng.
Như là hiện tại vậy.
Sawada Tsunayoshi một tay đẩy khóa lại hộc tủ, một tay để trên bàn không được tự nhiên lắm. Có vẻ vì Mukuro tới quá mức đột ngột nên Sawada Tsunayoshi mới hoảng loạn như bị bắt tại trận. ]
"Này là giấu đầu lòi đuôi rồi còn gì? "
"Cái tài diễn xuất ở tập phim đầu tiên bay biến đâu mất rồi, Cola? "
"Trình diễn xuất của Tsunayoshi-kun lên xuống thất thường lắm. " Đôi khi rất dễ nhìn thấu, nhưng đôi khi lại tinh vi đến đáng sợ.
Chính nhờ có vậy cậu ấy mới có thể giả chết và lừa rất nhiều người vào tròng chẳng phải sao?
[Nhưng rồi mặt cậu ta dần bình tĩnh lại, dời mắt khỏi cửa. Tay lật lật đống văn kiện, dùng chúng để che giấu vẻ bối rối trên mặt. Mukuro không vì thế mà dời ánh mắt, hắn nhìn chằm chằm Tsunayoshi như thể muốn nhìn thủng mặt của cậu ta.
Thời gian cứ trôi. Kim đồng hồ cứ chạy.
Tích tắc tích tắc.
Không biết đã trôi qua bao lâu. Sawada Tsunayoshi cuối cùng cũng không chịu được bầu không khí ngột ngạt này, cậu ho khan một tiếng mở lời trước.